NGƯỜI ĐẾN MANG THEO CẢ THANH XUÂN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:56:52
Lượt xem: 87
12.
Vừa vào đầu thu, tôi lười biếng ngồi trên bàn giải toán, đột nhiên nghĩ đến một người đã rời đi hơn một tuần.
Nghe nói cậu ấy đứng đầu trong trại huấn luyện, cách biệt lớn với người đứng thứ hai và làm không biết bao cô gái học giỏi khác si mê.
Hừ.
Con trai.
“Tiểu Lam Án!” Tống Tinh vẫy tay trước mắt tôi, thấy tôi thần thái ngơ ngác, không tiếc lời châm chọc, “Cậu nghĩ gì thế, khi người ta tham gia thi đấu, hồn cậu cũng bay đi đâu rồi?”
“Tớ đây.” Tôi thay đổi tư thế viết tiếp, “Tớ thì để hồn ở trong bài toán, còn cậu ấy thì để hồn ở các bạn học nữ khác trong trại huấn luyện, chúng tớ đều có một tương lai tươi sáng.”
“…” Cô ấy im lặng một lúc.
“Hai người vẫn chưa thẳng thắn với nhau à?”
Bạn thân tốt của tôi nhăn mặt, như thể tôi đã phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng nào đó: “Người bình thường đều có thể thấy rằng hai người chỉ cách một lớp giấy mỏng, mỗi hai người mới có thể cứ bình tĩnh như vậy mà làm anh em.”
“Xin lỗi, tớ không muốn yêu sớm.” Tôi lạnh lùng hừ một tiếng.
“Hừ, cậu chính là không dám thổ lộ.” Cô ấy chỉ thẳng vào điểm yếu của tôi.
Quả nhiên, cô bạn thân sâu sắc luôn biết cách chạm vào điểm yếu của tôi, không để lại cho tôi chút thể diện nào.
Đúng vậy, tôi chính là một kẻ nhát gan không dám thổ lộ.
Tôi tự nhận mình không xứng đáng và không dám bắt đầu một mối quan hệ yêu đương, cũng không muốn làm lãng phí thời gian của người khác khi tôi còn đang mơ hồ về tương lai. Trong mắt tôi, yêu sớm chỉ làm cả hai người trở thành gánh nặng cho nhau.
“Sau khi tốt nghiệp hãy nói sau, nếu bây giờ thổ lộ bị từ chối sẽ rất ngại.” Tôi tự tìm lý do cho mình.
“Được, vậy tôi sẽ đợi để gửi lời chúc phúc.” Tống Tinh như thấy tôi đang trốn tránh, đành không làm khó tôi nữa.
…
Những ngày không có Bạch Thanh trôi qua ngày càng tẻ nhạt.
Đây là điều tôi chỉ nhận ra khi giáo viên Vật lý gọi tôi lên trả lời câu hỏi.
Mặc dù cậu ấy chỉ lặng lẽ học bên cạnh tôi.
Trại huấn luyện toán học áp dụng quản lý bán quân sự, điện thoại của cậu ấy bị giữ lại nên bài tập của tôi bây giờ không có ai giải đáp, tôi chỉ có thể suy nghĩ lặp đi lặp lại nhiều lần để tìm đáp án.
“Quá căng thẳng.” Tống Tinh suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi, cố gắng khiến tôi nói điều gì thú vị, “Mới khai giảng mấy ngày mà cậu đã hoàn thành một quyển bài tập rồi? Các học bá thật đáng sợ.”
“Không phải đâu.” Tôi vẫn cúi đầu trên bàn, không có sức lực để nâng mắt lên, “Mấy ngày nay tớ chỉ lướt qua thôi.”
Thỉnh thoảng ngay cả thầy cô cũng không hiểu tại sao tôi, một học sinh được tuyển thẳng, lại có thái độ học tập và làm bài tập như vậy, chỉ có tôi biết lý do thực sự của mình—
Tôi muốn đến gần cậu ấy hơn một chút.
Tôi không phải là người khiêm tốn, tôi biết kiến thức và ngoại hình của mình nổi bật trong số nhiều người.
Nhưng Bạch Thanh lại là nổi bật nhất trong số người nổi bật, là một trong hàng triệu người.
Giống như việc cậu ấy luôn luôn đứng đầu ở bất cứ đâu, còn tôi, dù đạt giải nhì toàn quốc môn Vật lý cũng đã là may mắn.
Nhưng khi không có Bạch Thanh bên cạnh, tôi bỗng mất đi sự can đảm để theo đuổi những khát khao cá nhân, mất đi sự nhiệt tình trong học tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-den-mang-theo-ca-thanh-xuan/chuong-8.html.]
— Điều này có vẻ trẻ con, nhưng Bạch Thanh thực sự là động lực lớn nhất để tôi cố gắng.
“Oái.”
Tôi biết mình như một quả cà tím bị sương giá, đầu hàng và không có tinh thần, nhưng vẫn không thể ngăn cản trái tim mình nhớ đến một người ở nơi xa xôi.
“Tinh Tinh, tớ mới nhận ra rằng việc đứng đầu lớp cũng không làm cho tớ vui vẻ như mình từng nghĩ.”
13.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Bạch Thanh rõ ràng đã vượt qua nhiều vòng thi để vào chung kết toàn quốc, còn tôi thì có ba tháng khổ sở không gặp được cậu ấy.
Dù rằng trại huấn luyện ở thủ đô và chung kết cũng tổ chức ở thủ đô.
Tôi chán nản một thời gian, rồi lại tự khích lệ bản thân để tiếp tục với tình yêu - ghét phức tạp dành cho học tập, cố gắng giữ vững vị trí đầu lớp, thậm chí thỉnh thoảng còn kéo xa hơn vài điểm so với người đứng thứ hai.
Học tập luôn làm cho người ta tỉnh táo, dường như tôi đang dần thích nghi với cuộc sống không có Bạch Thanh.
“Mẹ ơi, con thật sự không muốn ra ngoài.” Tôi dùng sức bám vào khung cửa phòng, không cho mình bị mẹ kéo đi, “Con còn nhiều bài tập chưa làm xong… Mẹ, mẹ nhẹ tay chút!”
“Chẳng lẽ con không biết rằng thằng bé ấy đã nhận giải thưởng và đang từ xa trở về sao? Con còn không thèm liên lạc với người ta, có phải là không phải lẽ hay không? Ah?” Mẹ tôi muốn kéo tai tôi, nhưng tôi khéo léo né tránh, âm thanh vang lên sau đó lập tức lớn hơn hai độ, “Nhanh chóng dọn ra ngoài!”
“Bạch Thanh đã về rồi?”
“Đương nhiên! Nếu không mẹ làm sao phải dành thời gian kéo con ra đây! Mất cả nửa giờ rồi!”
Mới nhận ra lý do mẹ tôi kéo tôi ra ngoài, tôi ngay lập tức vui vẻ, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng giữ nụ cười của mình: “Vậy thì tốt.”
Có trời mới biết tôi đã tích trữ bao nhiêu vấn đề cần hỏi cậu ấy! Có trời mới biết không có sự xuất hiện của cậu ấy, tay của cô bán cơm trong căng tin đã run rẩy thế nào! Có trời mới biết tôi đã đơn độc và vô dụng như thế nào khi bị thầy cô gọi lên giải bài!
Có trời mới biết… Tôi cần cậu ấy đến mức nào.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Đúng vậy, cho đến khi thấy cậu ở lối ra ga, tôi mới nhận ra rằng tôi chưa bao giờ thích nghi được với cuộc sống không có cậu ấy.
Khi con người đối mặt với những thứ mình yêu thích, thường cố gắng miêu tả, ca ngợi và thể hiện cảm xúc của mình bằng ngôn từ hoa mỹ, cuối cùng lại không thể nói ra được một câu nào.
Dù sao thì tôi cũng như vậy.
Khi cậu ấy bước đến trước mặt, tôi vẫn đứng im như một cái cọc gỗ.
“Chào mừng cậu trở về.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, “Chúc mừng cậu, lại giành giải nhất.”
Có lẽ vì mẹ tôi đứng ngay cạnh đó, cậu ấy không đùa giỡn như mọi khi mà mở rộng vòng tay ôm tôi một cái thật lớn: “Cậu cũng không tệ đâu, nghe nói cậu đã thay tôi trở thành người đứng đầu lớp rồi?”
“Ừ, ừ… cũng không đến mức vậy.” Tôi bị cái ôm bất ngờ làm đỏ mặt, nói không rõ ràng, huống chi là còn có khả năng suy nghĩ, “Chưa bằng cậu lúc trước đâu.”
“Tối đa hơn người đứng thứ hai ba bốn điểm thôi.”
Cậu ấy nhanh chóng lùi lại, như thể cái ôm vừa rồi chỉ là để chúc mừng một người bạn thân, cười nhẹ: “Cũng rất giỏi rồi.”
“Cảm ơn Án Án.” Câu nói này rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.
“!!!”
Cậu ấy! Cậu ấy vi phạm quy tắc!
Cậu ấy sao có thể trêu chọc tôi! Trêu chọc xong lại không có trách nhiệm! Đúng là đàn ông đều là đồ heo mập cả!
Mẹ tôi nhìn chúng tôi tương tác như hai người bạn tốt, có vẻ rất hài lòng, tựa như các fan couple trên diễn đàn khi CP của họ đã trở thành hiện thực, chỉ thiếu chữ “xem náo nhiệt không ngại việc” được khắc vào trong mắt.
Ghét quá, không phải mẹ là mẹ của con sao! Hãy cứu đứa con gái đáng thương của mẹ đang rơi vào cái bẫy của trai đẹp đi!