Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Cậu Dã Tâm - C5 - Kết

Cập nhật lúc: 2025-01-05 02:44:50
Lượt xem: 81

– Ấy chết, con Hà đây xin lỗi đã đánh thức giấc ngủ của Thầy, thực sự con có việc muốn nhờ thầy, nhà con bị sao mồm nôn đầy những thứ chất lỏng ghê tởm lắm, mong sang xem giúp con ạ 

 

– Vậy à? Đi ngay thôi kẻo không kịp.

 

Sang tới nơi Thầy Mễ vào việc liền, một hồi nghiên cứu chẳng nhận thấy gì bất thường quay ra có nói chuyện với bà:

 

– Tôi không phát hiện gì? Có thể là ông nhà đã ngủ mơ rồi đi bốc đất cát ăn. Còn muốn nói thêm tôi không có gì để nói, vậy thôi xin phép bà.

 

Ông Thầy trở về, quay trở vào bên trong chồng bà vẫn nằm im bất động, mãi mới leo lên cạnh yên tâm an yên vào giấc.

 

Lờ mờ sáng ông Thịnh đã dậy từ bao giờ, vẻ mặt nhớn nhác thất thần đi ra khỏi nhà, hình bóng lão có mặt ở nhà Thầy Trầm, giọng liên tục:

 

– Thầy Trầm ơi? Cứu con. Không xong rồi.

 

Ông Thầy bước ra buông lời:

 

– Để ta xem tình hình xem nào? 

 

Lão Thịnh lo lắng hồi lâu, cho đến khi ông Thầy bước ra theo về nhà thì mới yên lòng đôi phần.

 

Bà Hà đang phơi lụa, thấy ông chồng vác mặt về, còn dắt theo thầy Trầm, ngạc nhiên hỏi lớn:

 

– Thầy sang đây có chuyện gì không ạ? Gia đình con có chuyện gì phải không?

 

Đang định lên tiếng thì ông Thịnh ghé vào tai nói thầm:

 

– Mong thầy đừng để vợ con biết, nó biết thì hỏng việc lắm, cái giống đàn bà nó lẽo đẽo, con sợ nếu nói cản trở này nọ lại không làm lễ được. Thầy nói với bà ấy là con hay gặp ác mộng nên mới nhờ thầy sang.

 

– Ừ cũng đúng.

 

Thầy Trầm vuốt chòm râu bạc nhẹ nhàng nói:

 

– Nghe bảo anh nhà dạo này hay gặp ác mộng nên tôi sang đây để xem giúp đỡ ý mà.

 

– À vâng, chồng con dạo này cũng hay mê sảng linh tinh, có gì mong thầy giúp ạ. À ông hôm qua nôn ra nhầy nhụa đất cát đầy mồm là sao thế ông? Tôi nhờ thầy Mễ sang chỉ bảo ngủ mơ xong đi ăn cát đất mới vậy.

 

Ông Thịnh giọng vang:

 

– Thế à? Mà bà ở đây đừng có bén mảng đi ra, đàn bà con gái không có thuận lợi.

 

Nghe khó hiểu bà cứ mặc hai người đi ra phía sau. Lúc này Thầy Trầm có lên tiếng:

 

– Này đưa tôi ra đây làm gì thế? Ra nghĩa địa để làm lễ thôi.

 

Ông Thịnh cười nhẹ xong mở mồm:

 

– Dạ con không chôn ngoài đấy, chôn ở chỗ này ạ?

 

Thầy Trầm ngơ ngác một hồi, mãi lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng:

 

– Sao lại chôn ở đây?

 

– Tại vì gia đình con rất yêu thương không nỡ xa con bé, nên chôn ở đây ạ?

 

– Vậy à? Thế cậu đào lên đi để tôi làm phép trấn yểm, à tiện thể đi mua đồ lễ nhé. Dứt câu Ông Thịnh chạy ra nói với bà Hà:

 

– Bà ra ngoài chợ, sắm sửa cho tôi ít đồ lẽ nhé?

 

Bà Hà bực dọc mắng sơi sơi:

 

– Lắm chuyện nữa? Để đi giờ đây?

 

Ông Thịnh hớn hở lên tiếng:

 

– Cảm ơn bà nhé? Nhanh giúp tôi.

 

Quay trở lại bên trong, một lúc hì hục cũng đã đào thấy cái lu gốm, thoang thoảng có mùi hôi thối nồng nặc, khó chịu phải chạy ra chỗ khác để cho đỡ mùi.

 

Một lúc sau bà Hà cũng về, đưa đồ lễ xong Thầy Trầm bắt đầu làm lễ, 9 cái lá bùa, 9 cân gạo, 1 cân muối, 1 con hình nhân, bát m.á.u chó mực và nến hương.

 

Ông Thầy bắt đầu làm lễ , tiếng gõ mõ vang vọng một chút, bà Hà tò mò đã rình rập hai người mà không hay biết, thấy đang bày lễ trước một cái lu, bên trong chẳng biết có gì, cứ thế bà theo dõi hành động Lão Thịnh và Thầy Trầm.

 

Con hình nhân nãy vàng hoe giờ đã ngả màu đỏ thẫm , 5 cái lá bùa dán xung quanh, những que kim nhỏ bằng que tăm sắc nhọn được chọc vào con hình nhân, trong tiếng gió thổi vi vu có tiếng gào của trẻ con nghe hãi sợ, đau thương tột cùng. 

 

Còn 4 lá bùa được dán xung quanh cái lu, con hình nhân được buộc chặt lấy cái lu, ông Thầy yêu cầu ông Thịnh lấp đất xuống, nhanh chóng chiếc lu lại được đặt về chỗ cũ.

 

Bà Hà thấy hai người làm xong đang chuẩn bị đi vào, thì vội vã vào làm việc như chưa có chuyện gì, đồ lễ đã được thu gom quay trở vào gian nhà chính Lão Thịnh vui mừng hớn hở lắm.

 

– Này bà Hà có tiền không? Trả cho thầy đi?

 

Bà Hà cất tiếng:

 

– Ở trong tủ á, ông vào lấy ra trả thầy giúp tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-cau-da-tam/c5-ket.html.]

 

– Được để tôi vào lấy.

 

Ông Thịnh mở cánh cửa tủ cũ hoen rỉ theo năm tháng, lục lọi một hồi mới thấy tiền, thấy nhiều tiền ông giấu bớt dăm ba đồng, trở ra dấu đưa cho Thầy Trầm vài đồng xong ông cũng xin phép về luôn.

 

Bà Hà tò mò hỏi ông:

 

– Có chuyện gì, mà phải cúng cái lu ngoài kia thế ông?

 

Mặt ông biến sắc hằm hằm chỉ thẳng tay:

 

– Bà biết rồi à? Tôi cấm bà lảng vảng tới đấy nhớ chưa? Để cho tôi biết được không xong đâu?

 

Ánh mắt bà Hà sợ hơn bao giờ hết, mồm lắp bắp:

 

– Tôi biết rồi, hứa không tới đó đâu.

 

Ông Thịnh ôm vẻ mặt bực bội đi vào phía trong, đôi mắt trắng dã nhìn mà ghê hãi.

 

Bà Hà có bao suy tư trong đầu lắm, đêm xuống bà trằn trọc không vào giấc được ngó sang ông Thịnh thì đã ngủ từ đời nào.

 

Vục giậy mò mẫm ra phía ngoài chỗ lúc sáng ông Thầy Trầm kia làm lễ. Kiếm dụng cụ đào bới cái lu lên, dưới ánh trăng sáng ngà con hình nhân long lanh trắng tinh, đôi chút giật mình nhưng cũng phải điềm tĩnh để tiếp tục.

 

Con hình nhân giờ đen xì hết người,tháo gỡ bùa và con hình nhân ra, lập tức ông Thầy Trầm bên kia hộc m.á.u c.h.ế.t tươi, đó là cái giá ông phải trả cho nghiệp làm bùa trấn yểm của mình.

 

Chiếc lu dần dần được mở ra, một mùi thối khẳn xộc lên làm bà như nôn ói, bên trong có dòi bọ lúc nhúc.

 

Đâu đó bà thấy những hột trắng quen thuộc, lấy hết can đảm thọc tay vào trong, nhặt lên là một sợi vòng bằng hạt cườm, kí ức chợt thoáng trong đầu bà nghĩ suy:

 

– Đây là của con Phượng mà? Sao lại ở trong đây. Ngó kĩ hơn nữa thì phát hiện đầu và những bộ phận cơ thể người bà hét toáng lên, cái đầu bị nham nhở mất mắt đâu đó bà cũng đã hiểu rằng chắc chắn là con Phượng, con Phượng đã c.h.ế.t rồi.

 

Hồng
Hà Văn Hồng

Bà Hà kêu khóc nức nở trong một khoảng vừa phải, ôm lấy cái lu mà kêu ca:

 

– Phượng ơi? Sao con lại khổ thế này? Ai g.i.ế.c con? Có linh thiêng hãy báo mộng cho mợ tìm ra thủ phạm nhé. Phượng ơi? 

 

Ông Thịnh vẫn còn ngủ như chết, nếu mà bị phát hiện bà sẽ toi, nhanh chóng kìm nén cảm xúc, lấp lại hố cầm cái lu để vào trong xong lộn về giường trên mà không hay biết.

 

Vừa chợp mắt đã thấy hai bóng người đứng cạnh giường, mặc dù Phượng bị chia lìa khúc, nhưng với một điều kì diệu các bộ phận ấy lại ghép lại với nhau thành một hình người, bên cạnh là mẹ của Bà Hà.

 

Trong giấc mơ Bà Hiếu có lên tiếng:

 

– Thằng Thịnh nó g.i.ế.c con Phượng đấy Hà ơi? Thằng chó má nó súc sinh thật, tao không dám nhận nó là con nữa, nó sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.

 

Bà Hà nghe thấy những lời mẹ mình nói mà bàng hoàng hỏi lại với mẹ:

 

– Mẹ ơi, làm gì có ạ? Chồng con như nào thế?

 

Bà Hiếu giọng âm u ma mị:

 

– Mày ngu lắm con ạ, hôm mày về quê không biết ở nhà xảy ra chuyện động trời gì đâu, Thằng Thịnh say rượu định làm nhục con bé Phượng, con bé chống cự nên nó xuống tay, cho xác vào cái lu nhuộm đem chôn ở ngoài vườn. Lúc sáng còn thuê ông thầy yểm bùa cháu tao. Thằng chồng mày thật khốn nạn mà.

 

Nghe đến đây bà Hà c.h.ế.t sững người, con bé Hà mặt be bét mất hai đôi mắt để lộ một hố sâu lóm nó lên tiếng:

 

– Mợ ơi? Con đau lắm.

 

Bà Hà khóc rưng rưng:

 

– Mợ xin lỗi con, nghĩ lại trước đây mợ ân hận quá, ước gì thời gian quay lại để con không phải ra đi sớm mà chưa trải sự đời thế này. 

 

– Thôi mợ ạ, biến cố xảy ra đâu biết được, dù sao con c.h.ế.t đi cũng đỡ khổ, xuống đây đoàn tụ với bà là vui rồi.

 

Hai vong ma nói hết những gì cần nói cũng biến mất, bà Hà thì không bừng tỉnh vẫn cứ thế ngủ ngon.

 

Hôm sau bà tỉnh giấc, ngoằng sang không thấy chồng đâu, bén mảng đi tìm, gọi mãi chẳng thấy đâu bà nhốn nháo đi tìm, phát hiện ông c.h.ế.t ở sau cái nhà bếp bên cạnh cái lu đã chôn xác Phượng, có một con ch.ó đang ăn thịt của lão bả vai mắt mũi đã biến dạng nặng.

 

Bà xua đuổi con ch.ó kia đi vội chạy khóc xà vào ông khóc cào cấu cả vùng đất:

 

– Hừ hừ, sao ông lại bỏ tôi? Trời ơi?

 

Mọi người xúm lại xem tình hình ra sao, ai cũng phải há hốc mồm trước cái c.h.ế.t của ông Thịnh, mọi người chia buồn thương xót lo ma chay.

 

Mấy bà quen với bà Hà có lẩm bẩm thì thầm:

 

– Ông này c.h.ế.t vì uống rượu ấy mà?

 

– Nghe bảo là bị nghiệp đấy?

 

Một bà có cái môi bễ chợt lên tiếng:

 

– Ông ta g.i.ế.c con Phượng đấy, nên giờ phải trả giá cho lỗi lầm mình gây ra, có thể thấy luật nhân quả không chừa một ai, các bà nhé nhìn vào đây mà rút kinh nghiệm dạy bảo con cái sau này đừng có làm như lão ta.

 

Bà Hà tinh thần suy sụp nhiều lần khóc lên khóc xuống không còn hơi. Vụ tang đã cơ bản ổn áp. Chiếc lu đựng xác Phượng được bà mang ra nghĩa địa chôn tử tế. Cùng hàng ngàn hương khói nghi ngút bà xin tạ lỗi với Phượng.

 

Một thời gian sau nghe tin bà Hà đột ngột qua đời do bị vỡ tim, mọi người cũng chẳng mấy bàng hoàng chỉ nghĩ đơn giản là “NHÀ HỌ NGHIỆP NẶNG NÊN CHẾT HẾT”

Loading...