Người Cầm Bút - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-05-23 08:49:46
Lượt xem: 1,128
Nàng chạy vào, nhào đến bên giường ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Tỷ tỷ không sao chứ?"
Hai mắt nàng đẫm lệ, giả bộ tình chị em sâu nặng.
Nàng cầm lấy bát thuốc trong tay Ô Lặc Hoài:
"Tiểu khả hãn, để ta đút thuốc cho tỷ tỷ."
Ta bảo Ô Lặc Hoài rời đi trước, có một số chuyện, ta phải nói rõ với Tô Lạc Lạc từ lâu rồi.
"Hắn đã đi rồi, ngươi không cần phải giả vờ nữa."
Ta lạnh lùng nói.
"Ngươi không phải Tô Lạc Lạc, ngươi cuối cùng là ai?"
Nàng cười, như một con rắn độc thè lưỡi:
"Ngươi không đoán ra sao?"
Tay ta run rẩy, cái c h ế t thảm của mẫu thân, những đau khổ mà ta phải chịu, đều do người trước mắt gây ra.
"Ngươi là, người cầm bút."
Nàng cười lớn.
"Tô Vân Kỳ, đa tạ ngươi năm xưa đã chịu thay ta ở Bắc Địch, lúc thì bị đánh, lúc thì đỡ tên, hì hì, những khổ sở đó ta không chịu đựng nổi đâu."
"Vì vậy ngươi bắt ta bắt chước lời nói cử chỉ của ngươi, nhiều năm sau, khi ngươi đến bên Ô Lặc Hoài, ngươi có thể hưởng thụ thành quả."
"Đúng vậy." Nàng chống cằm, vẻ mặt ngây thơ: "Ngươi đã làm nhiều như vậy cho hắn nhưng người hắn yêu không phải là ngươi, mà là ta."
Ta cười:
"Thật thú vị. Vậy ngươi theo Ô Lặc Hoài đi lâu như vậy, hắn đã chuyển tình cảm của mình từ ta sang ngươi chưa?"
Nụ cười của nàng đông cứng lại.
"Hình như là chưa." Ta cười mỉa: "Lòng ngươi hẳn là không dễ chịu nhỉ? Rõ ràng ta bắt chước ngươi nhưng ngươi lại như bị biến thành đồ giả."
Từ thái độ của Ô Lặc Hoài đối với ta, ta cảm nhận được rằng tình cảm của hắn không hề d.a.o động vì bên cạnh có thêm Tô Lạc Lạc.
Trong những tháng họ rời đi, ta thấy trong mệnh thư rằng Tô Lạc Lạc đã dùng mọi cách với Ô Lặc Hoài, thậm chí còn hơn cả những gì ta đã từng làm ở Bắc Địch nhưng Ô Lặc Hoài chưa bao giờ đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoi-cam-but/chuong-23.html.]
Tô Lạc Lạc có thể ở lại bên hắn là vì nàng đã lấy lòng được khả hãn, nhận nàng làm con gái nuôi.
Đây chính là hào quang của người cầm bút, muốn gì được nấy.
Ngoại trừ chân tình.
"Thế thì sao?" Nàng hất mặt khinh thường: "Ngươi chỉ là người trong truyện của ta, nếu ta muốn ngươi c h ế t, ngươi sẽ phải c h ế t."
"Ngươi sẽ không làm vậy, nếu ta có thể c h ế t, ngươi đã sớm trừ khử ta rồi."
Ta biết, không hiểu sao, nàng phải để ta hoàn thành kết cục bị Ô Lặc Hoài "bắn một mũi tên xuyên tim."
"Ngươi cũng khá thông minh đấy."
Ta hạ giọng:
"Ta còn biết, ngươi biết ta đã nảy sinh ý định g i ế t ngươi, dù sao thì cám dỗ g i ế t c h ế t người cầm bút cũng quá lớn."
Nàng cong môi:
"Đúng vậy, ngươi muốn g i ế t ta, g i ế t bằng cách nào? Bằng thuốc độc, d.a.o găm hay bóp cổ ta?"
Ta tiến lại gần nàng:
"Được thôi, chúng ta hãy đánh cược, xem ta có g i ế t được ngươi không."
Ta lấy ra một dải lụa, quấn vào cổ nàng, siết chặt, nàng không vùng vẫy, chỉ cười nhìn ta.
Cho đến khi mặt nàng dần đỏ, nàng bắt đầu kêu cứu.
Ta nghe thấy tiếng bước chân, biết là Ô Lặc Hoài đã đến.
Đây chính là mục đích của nàng, để Ô Lặc Hoài nhìn thấy ta muốn g i ế t nàng.
Ta cũng muốn đánh cược, xem Ô Lặc Hoài sẽ phản ứng như thế nào.
"Ca ca... cứu... cứu... ta..."
Tô Lạc Lạc bắt đầu vùng vẫy yếu ớt, cầu cứu Ô Lặc Hoài đang đứng không xa.
Ta nhìn hắn nhưng vẫn không dừng tay.
Ta cứ thế giữa ban ngày ban mặt ra tay g i ế t c h ế t muội muội cùng cha khác mẹ của mình.
Ta không còn giả vờ là Tô Lạc Lạc nữa, ta phơi bày bộ mặt độc ác của mình trước mặt Ô Lặc Hoài.
Ta muốn hắn nhìn cho rõ, Tô Vân Kỳ thực sự là người như thế nào, lòng dạ rắn rết ra sao.