Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngược Sát Phò Mã - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-20 16:52:43
Lượt xem: 1,091

01

 

Lúc này, ta và Dương Chiêu đang đối mặt với nhau, từ ánh mắt của đối phương, ta thấy rõ sự chấn động, sau đó chuyển thành vui mừng khôn xiết.

 

Giây phút này, ta biết cả ta và Dương Chiêu đều đã trọng sinh trở lại.

 

"Vân Triều, Dương Chiêu Quận chúa dành tình cảm cho ta, cả dòng họ Dương gia đã hy sinh vì đất nước, việc nàng ấy cùng địa vị với nàng cũng không sỉ nhục nàng đâu."

 

Lời nói của Sở phò mã Sinh vang lên bên tai ta.

 

Còn chưa kịp phản ứng, Dương Chiêu đã giơ tay lên: “bốp bốp" hai cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt Sở Sinh.

 

"Sở tướng quân, ngươi đừng làm hỏng thanh danh của ta."

 

"Bổn quận chúa khi nào nói đã yêu ngươi?"

 

"Ta theo ngươi đến đây là để lấy lại binh phù của Dương gia do cha ta để lại, mong tướng quân giao lại binh phù cho ta."

 

Kiếp trước, Sở Sinh để khiến ta mất mặt trước Dương Chiêu, hắn chọn địa điểm ngay trước cửa phủ ép ta chấp nhận việc hắn cưới Dương Chiêu làm bình thê.

 

Giờ đây, bên ngoài phủ tướng quân cũng đầy rẫy những người dân đến xem trò vui.

 

Ban đầu, bọn họ đến để nhìn ta, một vị công chúa sẽ nổi điên như thế nào, và để xem Dương Chiêu chịu nhục ra sao.

 

Nhưng giờ đây, cảnh tượng lại là Sở Sinh - phò mã của triều đình, cũng là đại tướng quân hộ quốc mới nhậm chức, bị tát đến bẽ mặt.

 

Sở Sinh sắc mặt vô cùng khó coi, nắm tay hắn siết chặt lại.

 

Hắn cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, giọng dịu dàng: "Dương Chiêu, không phải nàng từng nói rằng không lấy ta thì không gả cho ai sao?"

 

"Chắc hẳn nàng sợ Vân Triều làm khó nên mới nói như vậy đúng không?"

 

"Đừng lo, sau lưng nàng là Dương gia đã hi sinh vì đất nước, Vân Triều dù là công chúa duy nhất của triều đình cũng sẽ không đối phó với nàng đâu."

 

Sở Sinh như thể không hiểu tiếng người, còn cố ý gây chia rẽ giữa ta và Dương Chiêu.

 

Lần này, chưa đợi Dương Chiêu mở miệng, ta đã nâng bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, đeo thêm giáp bảo vệ, đánh thẳng vào mặt Sở Sinh, tay trái tay phải đều ra đòn, khiến mặt hắn đầy vết cào rách.

 

Dòng m.á.u từ vết cào hiện rõ trên mặt Sở Sinh.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Phò mã ngươi quá đáng rồi đấy. Ta là công chúa của Đại Hạ, là con gái duy nhất của phụ hoàng mẫu hậu. Đêm tân hôn ngươi lấy cớ đi đón hài cốt liệt sĩ mà không động phòng với ta, ta cảm thông cho ngươi.”

 

"Nhưng ngươi hôm nay lại dám công khai ép cưới Dương Chiêu làm bình thê, không chỉ sỉ nhục ta mà còn sỉ nhục cả những người đã ngã xuống của Dương gia. Ngươi đối xử với ta như vậy có xứng đáng không? Ngươi có xứng đáng với Dương gia đã cứu ngươi khỏi đống xác chếc, nuôi ngươi khôn lớn, thành tài không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguoc-sat-pho-ma/phan-1.html.]

 

Lời ta vừa dứt, ánh mắt mọi người nhìn Sở Sinh đã khác, họ xì xầm bàn tán, đa phần là chỉ trích Sở Sinh dám làm nhục công chúa, cả gan cưới con gái của ân nhân, là kẻ vô ơn bạc nghĩa.

 

Sắc mặt Sở Sinh tối sầm lại, đôi mắt đầy vẻ tức giận và bối rối nhìn ta và Dương Chiêu.

 

Rõ ràng lúc này, chúng ta lẽ ra phải yêu hắn tha thiết, vì hắn mà tranh giành, ghen tuông.

 

Chứ không phải ra tay đánh hắn.

 

Dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể ngờ rằng ta và Dương Chiêu đã trọng sinh.

 

Ta và Dương Chiêu nhìn nhau, trong ánh mắt đầy hận thù từ kiếp trước, khi hai bên đều muốn đối phương phải chếc, đều hiểu ý của đối phương.

 

Cùng lúc đó, cả hai chúng ta đều đá về phía Sở Sinh.

 

Dương Chiêu là con gái nhà võ tướng, tinh thông võ nghệ, một cú đá của nàng trúng ngay n.g.ự.c Sở Sinh, khiến hắn phun ra máu.

 

Ta thì đá vào hạ bàn của hắn, khuôn mặt hắn méo mó vì đau đớn, hai tay ôm lấy hạ thân, rồi ngã khuỵu xuống đất với tiếng "phịch".

 

Dù ta không phải là con nhà võ tướng, nhưng cũng biết chút ít võ nghệ, đảm bảo cú đá đó vừa mạnh vừa gãy gọn.

 

02

 

Dương Chiêu lên tiếng: "Sở tướng quân, ta - Dương Chiêu vẫn còn sống, binh phù của Dương gia không đến lượt một kẻ ngoại tộc như ngươi thừa kế."

 

"Muốn độc chiếm binh phù Dương gia, đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi làm nhục danh dự ta, Dương Chiêu thà chọn một con chó, chứ không bao giờ nhìn đến ngươi, Sở Sinh."

 

Kiếp trước, Dương Chiêu yêu Sở Sinh đến mất lý trí, thậm chí ra tay tàn nhẫn với ta - hoàng nữ duy nhất.

 

Không biết sau khi chếc, nàng đã biết được điều gì, mà giờ đây sau khi trọng sinh, nàng lại căm ghét Sở Sinh đến vậy.

 

Nếu chỉ vì Sở Sinh coi nàng như bàn đạp, thì nàng sẽ không hận hắn đến vậy. Ánh mắt Dương Chiêu lúc này tràn đầy hận thù, còn sâu hơn cả ta.

 

Ta cũng nói lời cay độc: "Nếu Sở tướng quân không yêu ta, trong lòng đã có người khác, thì ta cũng không muốn làm bẩn chính mình."

 

"Lập tức hồi cung, ta sẽ xin phụ hoàng cho ta được bỏ phò mã."

 

Dương Chiêu xoay người lên ngựa: "Công chúa đợi thần, thần sẽ cùng công chúa vào cung."

 

"Có vẻ như Sở tướng quân không muốn trả lại binh phù Dương gia, thần chỉ có thể nhờ thánh thượng phân xử."

 

Xe ngựa của ta và ngựa của Dương Chiêu nối đuôi nhau tiến về phía hoàng cung.

 

Kiếp trước, Dương Chiêu chưa bao giờ đòi lại binh phù, còn ta cũng chưa từng hòa ly với Sở Sinh.

Loading...