Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ Cốc Đầy Đồng - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-12-12 14:59:21
Lượt xem: 3,020

Ngày phủ tướng quân bị tịch thu.

 

Phu nhân gọi chúng ta lại bên mình, đưa cho khế ước bán thân, bảo chúng ta rời đi. 

 

Trong tay nải nhỏ của ta có vài bộ y phục và số bạc tích góp được suốt những năm qua. 

 

Trước khi đi, phu nhân dúi vào tay ta hai chiếc trâm bạc. 

 

Bà nói: 

 

“Giờ đây phủ đã bị tịch thu, ta cũng chẳng còn gì có thể cho con. Hai chiếc trâm này, coi như đền đáp tình nghĩa chủ tớ giữa chúng ta bấy lâu nay.” 

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nải, cắn răng, nhảy xuống khỏi xe bò chở ta về quê nhà. 

 

 

Năm ta tám tuổi, quê nhà gặp đại hạn, đồng ruộng khô cằn, chẳng thu hoạch được hạt nào. 

 

Cha tàn phế, nương yếu ớt, lại thêm một muội muội vẫn còn quấn tã lót. 

 

Ta xé vải buộc tóc, ký dấu tay bán thân mình cho bọn môi giới, đổi lấy cơ hội sống sót cho gia đình. 

 

Mười lượng bạc, chữa chân cho cha, mua gà mái già cho nương, và đổi lấy sữa cho muội muội. 

 

Xe bò của bọn môi giới lắc lư suốt hơn một tháng trời, cuối cùng cũng tới kinh thành. 

 

Hôm đó, ta đứng giữa đám người khóc lóc, được chọn vào phủ Tướng quân. 

 

Phủ Tướng quân quả thực rộng lớn, ở đâu cũng tráng lệ, những góc hành lang cũng phải đặt hoa cỏ trang trí. 

 

Đám nha hoàn, tôi tớ qua lại đều đeo vàng ngọc. 

 

Tướng quân ít nói, nhưng không nghiêm khắc. 

 

Phu nhân lại càng dễ gần, chẳng bao giờ áp bức hạ nhân. 

 

Hai người ân ái hòa thuận, trong phủ thường xuyên rộn rã tiếng cười. 

 

Vị công tử duy nhất, Tề Lãng, từ nhỏ đã theo Tướng quân ra chiến trường, trên người đã lập được quân công. 

 

Năm ta tới phủ là năm ta tám tuổi, còn thấp hơn cả cây hoa trong vườn, đến năm thứ hai thì phủ có thêm một tiểu thư. 

 

Phu nhân đặt tên cho tiểu thư là Vân Nương, nhỏ hơn muội muội ta hai tuổi, xinh xắn như ngọc như tuyết. 

 

Ta tận tay chăm sóc tiểu thư suốt bảy năm. 

 

Tám tuổi ta vào phủ Tướng quân, đến mười lăm tuổi nhờ phu nhân đề bạt, ta trở thành đại nha hoàn. 

 

Trong lòng ta thầm mong những ngày tháng này có thể kéo dài mãi. 

 

Ta nguyện ở lại gia đình này, hầu hạ xong phu nhân lại hầu hạ tiểu thư, rồi đến tiểu thư nhỏ, cứ thế cả đời cũng được. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngu-coc-day-dong/phan-1.html.]

 

Nhưng năm nay ta mười bảy tuổi, phủ Tướng quân đã đổi thay.

 

 

Mọi chuyện không có lấy một điềm báo. 

 

Đêm hôm đó, phu nhân gọi tất cả hạ nhân lại, lần lượt phát trả khế ước bán thân. 

 

Tờ cuối cùng, bà đưa cho ta, nắm tay ta trao hai chiếc trâm bạc giản dị: 

 

“Phủ Tướng quân nay đã lâm vào tình cảnh nguy cấp, ta chẳng còn gì để cho con. Hai chiếc trâm này coi như chút tình nghĩa chủ tớ, Phong Niên sau này con hãy tự bảo trọng.” 

 

Ta bị dòng người cuốn đi, liên tục ngoái đầu lại nhìn. 

 

Thấy phu nhân ngồi trên ghế chính, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, giống hệt như ngày ta vừa bước vào phủ. 

 

Ta tìm một quán trọ gần đó ở tạm, lòng vẫn còn lo lắng cho phủ. 

 

Ai ngờ sáng hôm sau, một toán người mang đao đã bao vây phủ Tướng quân. 

 

Ta hòa vào đám đông, nhìn thấy có người khiêng cáng bước vào phủ. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Trên mặt người ấy đầy máu, nhìn mãi ta mới nhận ra đó chính là đại công tử! 

 

Tim ta nhói lên một cái. 

 

Vậy Tướng quân thì sao? Tướng quân đang ở đâu? 

 

Còn phu nhân, còn tiểu thư Vân Nương nhỏ bé, bọn họ phải làm sao đây? 

 

Đoàn người hồi Du Châu sắp khởi hành, hành lý của ta đã thu dọn xong. 

 

Ngoài y phục, lương khô, còn có số bạc tích góp mấy năm qua, hơn chục lượng. 

 

Số bạc này đủ để buôn bán nhỏ, đủ để gửi muội muội đi học, đủ để xây lại nhà cho phụ mẫu. 

 

Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không đến nỗi nào. 

 

Đến cửa thành, ta nghe đám đông bàn tán, nói rằng phủ Tướng quân bị tịch thu tài sản, bị lưu đày. 

 

Thánh thượng nể tình xưa cũ, tha cho nữ quyến một đường sống, cũng miễn cho đại công tử khỏi cảnh tứ chi bị phế mà lưu đày. 

 

Phần cảm thán phía sau, ta không còn nghe rõ, đầu óc trống rỗng. 

 

Bánh xe lăn trên phiến đá xanh, kêu kẽo kẹt, phố xá vẫn đông đúc người qua lại. 

 

Kinh thành là nơi mỗi ngày có kẻ đến, người đi. 

 

Thiếu một người, chẳng làm thay đổi sự phồn hoa của nơi đây. 

 

Đến khi cổng thành xa dần, gần như bị phủ mờ bởi cát vàng, ta bỗng gọi xe dừng lại, nắm chặt trâm bạc trong tay nải, nhảy xuống khỏi xe. 

Loading...