Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGỌT SIÊU CẤP VÔ ĐỊCH - 16. Kết thúc

Cập nhật lúc: 2024-12-21 11:27:11
Lượt xem: 159

Ngày hôm sau, tôi đến quán cà phê đúng hẹn.

Giang Phỉ đang cúi đầu xem điện thoại, thấy tôi đến thì tắt màn hình, lịch sự mời tôi ngồi.

Trước mặt là cốc latte cô ấy đã gọi sẵn, tôi hỏi cô ấy: “Sao tối qua cậu không đến?”

Cô ấy cười: “Tôi vừa về nhà tối qua, không kịp đến.”

Tôi gật đầu.

“Gọi cậu đến đây chủ yếu là muốn xin lỗi vì những điều không hiểu biết hồi đó.”

Cô ấy nói rất nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy hơi ngại.

“À, đó chỉ là chuyện nhỏ, không cần thiết.”

“Không, tôi luôn cảm thấy không xin lỗi cho đàng hoàng thì trong lòng không thoải mái.”

Cô ấy nói xong thì dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Thật ra, hồi nhỏ tôi hiểu về Hạ Hiểm chủ yếu qua lời kể của bố.”

“Thỉnh thoảng ông ấy lại nói với tôi Hạ Hiểm thông minh và tài giỏi như thế nào, rồi kết thúc bằng câu ‘con phải học hỏi từ cậu ấy’.”

“Khi đó, tôi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ cậu ấy. Sau này, tôi về nhà vào cuối tuần thỉnh thoảng thấy cậu ấy trò chuyện với bố. Nói thật là hồi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy người đẹp thì thích, huống chi lại có sự ảnh hưởng lâu dài từ bố.”

“Tuần đầu tiên sau khi chuyển đến lớp 12, tôi đã nhận ra cậu thích cậu ấy. Thực ra tôi cũng nhận ra cậu ấy thích cậu lâu rồi, nhưng có lẽ lúc đó không muốn nghĩ như vậy, nên đã chọn cách phớt lờ.”

“Cậu rất giỏi, luôn đứng đầu lớp. Lúc đó tôi ghen tị với sự tốt bụng của cậu ấy dành cho cậu đến mức không muốn thừa nhận suy nghĩ thật sự trong lòng: hình như chỉ có cậu mới xứng đáng đứng bên cậu ấy, như thể trời sinh một cặp.”

“Ngày Hạ Hiểm gãy xương ở bệnh viện, tôi như bị những cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày dồn nén, không nhịn được đã tìm cậu nói những lời đó.”

“Bây giờ nghĩ lại, thật buồn cười.” Cô ấy vừa nhớ lại vừa cười: “Lúc đó đã gần trưởng thành rồi, mà còn hành xử như học sinh tiểu học.”

“Mặc dù không phải chuyện lớn, nhưng tôi vẫn muốn nghiêm túc xin lỗi cậu. Như vậy tôi mới có thể thật sự buông bỏ tình cảm dành cho cậu ấy và sự áy náy với cậu.”

Giang Phỉ nói xong, cầm cốc lên uống một ngụm, rồi hơi lo lắng nhìn tôi.

Tôi cười: “Tôi đã không để tâm đến chuyện đó lâu rồi, cậu không cần phải lo lắng như vậy.”

“Tôi luôn rất thích cậu, giống như kính trọng bố cậu vậy.”

Cô ấy cũng cười, bỗng nhớ ra điều gì, hỏi tôi: “À, chắc cậu không biết sau đó Hạ Hiểm đã tìm tôi đúng không?”

“Có chuyện đó sao?”

“Chính là ngày hôm sau sau khi tôi nói những lời đó với cậu. Có lẽ cậu ấy đã nhận ra điều gì không ổn từ sự thay đổi trong thái độ của cậu, nên đã đến tìm tôi.”

“Hả? Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi về chuyện này.”

“Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều đó. Cậu ấy nhạy cảm như vậy, chắc chắn sẽ tìm ra nguyên nhân từ những gì đã xảy ra ngày hôm trước khi tôi không đến.”

“Tôi không giỏi nói dối, cậu ấy hỏi gì tôi cũng nói ra. Nói thật ra, có lẽ lúc đó cậu ấy đã biết cậu thích cậu ấy.”

!!!

Hóa ra Hạ Hiểm đã biết từ lâu?

“Có thể là sau khi cậu ấy biết rồi tâm trạng khá tốt, nên không mắng tôi, chỉ dùng bố tôi để ép tôi, bảo tôi sau này không được ảnh hưởng đến cậu nữa.”

Tôi vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng vì anh ấy đã biết chuyện này từ lâu: “Hóa ra cậu bóc tôi từ lâu rồi?”

Giang Phỉ ngại ngùng gật đầu: “Xin lỗi.”

Tôi bình tĩnh lại sau vài giây, nói: “Không sao, giờ nhìn lại thì cũng không phải chuyện xấu.”

Hai chúng tôi lại trò chuyện rất nhiều. Có lẽ sức mạnh của sự trưởng thành thật sự rất lớn, hoặc có thể là sau khi thoát khỏi môi trường cực đoan của trường trung học, tâm trạng con người sẽ thay đổi, không khí giữa tôi và cô ấy rất hòa hợp.

Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được hỏi Giang Phỉ: “Cậu biết vì sao Hạ Hiểm và Hướng Dục lại đánh nhau không?”

Cô ấy ngẩn ra một chút, rồi nhớ ra: “À, cậu nói chuyện đó, không phải vì cậu sao?”

“Hở?”

“Cậu không biết sao?” Giang Phỉ nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nhận ra điều gì, vội che miệng lại: “Tôi không nói sai gì nữa chứ?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không không, tôi không biết nguyên nhân của chuyện này. Hạ Hiểm không nói cho tôi, giờ chúng tôi nảy sinh một số mâu thuẫn vì chuyện này.”

“Chiến tranh lạnh à?”

“Cũng không hẳn, nhưng thực sự đã có một số vấn đề.”

“Thực ra… Tôi nghĩ việc Hạ Hiểm không nói cho cậu biết có lý do của cậu ấy.”

“Đương nhiên tôi biết điều đó, nhưng nếu không làm rõ chuyện này, giữa tôi và anh ấy sẽ mãi mãi có một rào cản.”

“Thực ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hôm đó Hạ Hiểm đã xé nát cuốn sổ của Hướng Dục rồi ném vào thùng rác, sau đó… Thì xảy ra ẩu đả.”

“Cuốn sổ gì?”

“Tôi không biết, nhưng có cảm giác phải liên quan đến cậu.”

“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.”

Sau khi chia tay với Giang Phỉ, tôi ngồi thêm một lúc. Tôi tìm Hướng Dục trong nhóm lớp, gửi yêu cầu kết bạn. Khoảng mười phút sau, anh ta chấp nhận.

Tôi nắm bắt cơ hội hỏi: “Chuyện tối qua cậu muốn nói với tôi, bây giờ nói đi.”

Anh ta gõ một lúc lâu, rồi một đoạn tin nhắn dài chiếm một, hai màn hình xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi đọc kỹ xong, rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Không biết tại sao, tôi bỗng rất muốn gặp Hạ Hiểm ngay bây giờ. Dường như chưa bao giờ tôi lại nóng lòng như vậy.

May mà điện thoại của anh ấy luôn kết nối ngay khi tiếng chuông đầu tiên chưa kịp vang lên.

“Anh ở đâu?” tôi hỏi.

“Có chuyện gì?” Anh ấy nghe ra sự lo lắng của tôi: “Bây giờ có lẽ, anh sắp đến dưới nhà em rồi.”

“Em đang ở phía tây, khi anh đến thì đợi dưới nhà, em sẽ xuống tìm anh.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhanh chóng chạy về nhà.

Hạ Hiểm và tôi có sự ăn ý trong một số chuyện. Ví dụ như biết đối phương sẽ đến từ hướng nào thì không muốn đứng yên chờ đợi, mà nhất định phải đi một đoạn đường để gặp nhau giữa chừng.

Tại ngã tư đèn giao thông, cách nhau vài hàng vạch kẻ đường, tôi nhìn thấy anh ấy.

Đèn nhanh chóng chuyển sang xanh, tôi lập tức chạy qua. Anh ấy chỉ phản ứng trong nửa giây, rồi mở rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Hiểm nhẹ nhàng hỏi.

“Em nhớ anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngot-sieu-cap-vo-dich/16-ket-thuc.html.]

Anh ấy thở dài, ôm chặt hơn: “Anh cũng vậy.”

“Được rồi, có thể buông ra rồi, toàn người kìa.” Tôi vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Hạ Hiểm: “Chúng ta đến công viên.”

Tối nay không có trăng, có lẽ bị mây che khuất. Nhiệt độ cũng rất thấp, thật sự không phải là thời điểm thích hợp để hẹn hò. Nhưng khi nắm tay Hạ Hiểm, tôi lại cảm thấy bất kỳ lúc nào cũng là thời điểm tuyệt vời.

“Em đã biết chuyện đó rồi.”

Chắc hẳn Hạ Hiểm đã đoán được, gật đầu.

Chuyện đó, là tình cảm méo mó của Hướng Dục dành cho tôi.

Hướng Dục đã bị ba tên côn đồ quấy rối lâu như vậy cũng vì lần đầu tiên chúng chặn lại, đã lục cặp anh ta, vô tình biết được chuyện này, rồi dùng nó để uy hiếp.

Hạ Hiểm biết chuyện đó như thế nào?

Có lẽ sau khi Hướng Dục và ba người đó bị bảo vệ giữ lại, chúng không cam lòng nên đã nói cho anh ấy biết.

“Mày nghĩ người mà cậu vừa bảo vệ là ai? Nó có thể vô tội đến mức nào? Cẩn thận nó thật sự làm gì đó với Diệp Đinh.”

Ngày hôm sau, Hạ Hiểm đã xác minh lời nói của chúng và thấy trong cuốn sổ một số nội dung không bình thường về tôi, thậm chí còn có một số hình ảnh khó coi.

Có lẽ không ngờ điều này là thật, anh ấy luôn lý trí bỗng bị cảm xúc chi phối, khi phản ứng lại thì đã ra tay.

“Không phải em khó chấp nhận được một số chuyện như anh tưởng tượng, mà em không nghĩ đây là một vấn đề quá nghiêm trọng.”

Hạ Hiểm chăm chú lắng nghe tôi nói.

“Hướng Dục đã nói với em. Em cũng nghĩ thực ra điều này là do sự thiếu hụt kèm cặp tốt trong giai đoạn dậy thì, vì không được giáo dục trưởng thành liên quan, nên kết quả thể hiện ra có phần không thể chấp nhận.”

“Hành động của anh lúc đó cũng hợp tình hợp lý. Nếu là em, có lẽ em cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn có thể quá khích hơn.”

“Em cũng biết lý do anh không nói cho em. Anh sợ em biết sẽ không thoải mái, đúng thế, khi nghĩ đến vẫn sẽ không thoải mái. Nhưng anh đã nói với em, quá khứ đã qua rồi, Hướng Dục cũng đã chân thành xin lỗi em, nên không cần phải so đo nữa. Cậu ta cũng không gây ra tổn thương gì thực sự cho em.”

“Hạ Hiểm, trước đây anh không nói cho em biết là đúng. Nhưng bây giờ, anh có thể cho em biết được rồi. Em không còn là trẻ con nữa, không cần phải luôn luôn được anh bảo vệ, không thể chịu đựng bất kỳ điều gì tăm tối và bẩn thỉu.”

“Chúng ta là bình đẳng, em hy vọng có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, anh hiểu không?”

“Ừ, hiểu.”

“Anh nghĩ sao?”

“Hoàn toàn đồng ý.”

“Vậy thì?”

“Vậy thì sau này sẽ không còn bất kỳ sự che giấu nào nữa.”

“Suy nghĩ khá đúng chỗ đấy.”

“Vậy anh có thể hôn em không?”

“Sao lại nói chuyện đó? Có phải tất cả suy nghĩ của anh đều chỉ xoay quanh những chuyện này không?”

“Anh đã không gặp em cả ngày rồi.”

“Sao đã một ngày rồi?”

“Làm tròn lên mà.”

“… Đây là nơi công cộng.”

“Không có ai cả.”

“Một lát nữa sẽ có người đến.”

“Có người đến thì nói sau.”

“Em…”

Trong màn đêm dày đặc, không trăng không sao, anh ấy vẫn hôn tôi, lại còn cực kỳ xấu hổ, nhìn thẳng vào mắt tôi.

May mắn là Hạ Hiểm dần học được cách kiềm chế và thu lại, chỉ trong chốc lát đã rời đi.

“Đêm qua em làm anh sợ.” Anh cúi đầu.

“Ủa? Em mới là người bị anh làm sợ chứ.”

“Sợ em không cần anh.”

“Sao có thể? Em đã nói rồi mà, em chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay anh. Hơn nữa, anh biết mà, em đã thích anh từ rất lâu rồi, không kém gì anh đâu.”

“Cái gì.”

“Không tin hả?”

“Tin, tin, tin.”

“Hạ Hiểm.” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

“Ừ, c.h.ế.t cũng phải chôn chung.”

“Có biết nói chuyện không thế?”

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Có.”

“… À đúng rồi, sao hôm nay em gọi điện cho anh thì anh lại đúng lúc đến tìm em?”

“Nhớ em.” Anh cúi đầu nghịch tay tôi: “Không có em thì anh không sống nổi.”

“Sao hở tí là anh thả thính thế?”

“Em không chịu nói, anh phải nói chứ sao.”

“Có sao?”

“Có.”

Tôi im lặng, qua một lúc lâu, lại nói: “Chuyện này coi như đã kết thúc. Đã nói rồi, sau này cùng nhau đối mặt, như vậy sẽ không có gì có thể ngăn cản chúng ta.”

“Đương nhiên.”

Trong đêm tối không có một chút ánh sáng tự nhiên, dường như tất cả những vì sao và ánh trăng không thấy trên trời đều ẩn sâu trong đáy mắt anh, không bao giờ tắt.

Một cuộc khủng hoảng không đáng kể đã qua, nghĩ lại, cuối cùng cũng không phải chuyện lớn. Có lẽ vì chúng tôi đủ yêu thương nhau, có sự nhận thức rằng dù thế nào cũng sẽ không buông tay đối phương, cho dù con đường có chông gai và dài đằng đẵng, cũng không nản chí.

Bởi vì anh ấy đã nói, từ lần đầu tiên nắm tay tôi, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay. Tôi không nói cho anh ấy biết, từ lần đầu tiên bị cuốn hút vào ánh mắt anh ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc vùng vẫy thoát ra.

 

Loading...