NGỌT SIÊU CẤP VÔ ĐỊCH - 15. Hình như tôi từng nói cậu cách xa cô ấy một chút rồi nhỉ
Cập nhật lúc: 2024-12-21 11:26:56
Lượt xem: 156
Buổi tối hôm sau, Hạ Hiểm lái xe đến đón tôi.
Là một người năm xưa thi đã hai lần, có bằng lái nhưng vẫn không dám lái xe, tôi rất ngưỡng mộ Hạ Hiểm, người chỉ mất một tháng đã có bằng lái và lái xe rất lụa.
“Bố anh cho anh xe à?”
“Ừm, ông ấy mua xe mới từ năm ngoái.”
Anh ấy nói trong khi khởi động xe, rất nhanh đã đến nơi.
Tôi nghĩ việc đến muộn nhất trong buổi tiệc thường là điều ngại ngùng nhất, và giờ đây, tôi và Hạ Hiểm đang ở trong tình huống đó.
Khi chúng tôi vào, mọi người đã gần như tập trung đủ. Tôi cảm thấy khá ngại, đặc biệt là khi thấy hai chỗ trống còn lại đối diện chỗ của Hướng Dục.
Tôi liếc nhìn Hạ Hiểm, có vẻ như anh ấy không có biểu cảm gì, nắm tay tôi và ngồi xuống ngay. Tôi nhìn quanh, Giang Phỉ không đến, không biết vì sao, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì giờ mới chỉ là năm 2 đại học, mọi người vẫn còn tình cảm tốt với nhau, nên vừa ăn vừa nói chuyện, không có không khí ngượng ngập.
Nhà hàng đối diện là KTV, tôi nghi ngờ lớp trưởng đã sắp xếp như vậy. Ăn xong, mọi người tự nhiên chuyển sang hoạt động thứ hai.
Khi tôi bị các cô gái kéo vào trò chuyện trên trời dưới đất, lớp trưởng đang hát, còn các bạn nam khác thì ngồi bên kia uống rượu.
Tôi rất không yên tâm về Hạ Hiểm, với khả năng uống rượu của anh ấy, một khi bắt đầu uống, người chịu khổ sẽ là tôi. Vì tôi không chỉ phải lái xe đưa Hạ Hiểm về, mà còn phải ngăn anh ấy say xỉn làm ra hành động không bình thường.
Có lẽ tôi nhìn Hạ Hiểm quá rõ ràng, anh ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Tôi nhân cơ hội nhìn lại anh ấy rồi ngay lập tức nhìn chai rượu, dùng ánh mắt cảnh báo. Anh ấy hiểu ra, cười gật đầu.
“Diệp Đinh, hai người… Ở bên nhau rồi sao?” Lời của Tôn Hân Nhi kéo sự chú ý của tôi trở lại.
“Cái này không rõ ràng sao?” Triệu Tư Tiệp cười: “Tôi đã nhận ra từ năm 12 rồi.”
“Ừ? Tại sao?” Tôi nghi hoặc.
“Ngày họp sau kỳ thi lần thứ tư, tôi thấy Hạ Hiểm đến.” Cô ấy chống cằm nhìn tôi: “Hồi đó tôi ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, cậu ấy đứng bên trái tôi.”
“Đến lúc cậu phát biểu, ánh mắt của cậu ấy đã khác hẳn, rõ ràng là nhìn về phía cậu. Sau khi cậu ra ngoài, anh ấy cũng theo sau. Tôi đoán, hai người đã làm gì đó bên ngoài phải không?”
“Làm gì chứ.” Tôi cảm thấy gò má nóng bừng: “Chỉ là nói chuyện vài câu thôi.”
“Được rồi, không muốn nghe chi tiết.” Cô ấy xua tay: “Câu chuyện của các cậu như vợ chồng Smith thì các cậu tự biết là đủ, nói ra sẽ khiến mọi người phẫn nộ.”
Tôi bị trêu chọc cảm thấy hơi ngại, không tự nhiên mở một chai nước uống một ngụm.
Các bạn học đã xa cách chưa đầy hai năm tụ tập lại, chủ đề trò chuyện không gì khác ngoài những chuyện năm xưa. Một số điều tiếc nuối, một số điều giải thoát, vừa nói vừa uống, hai chai hồng trà nhanh chóng đưa tôi vào nhà vệ sinh.
Thật trùng hợp, khi tôi ra rửa tay thì gặp Hướng Dục vừa đi từ nhà vệ sinh nam bên cạnh ra.
Anh ta đã cắt tóc ngắn, không đeo kính. Toàn bộ khí chất của anh ta đã thay đổi khá nhiều, ít nhất nhìn không còn u ám như trước.
Tôi lịch sự gật đầu, khi quay người định đi thì bị gọi lại.
“Cậu và cậu ta ở bên nhau rồi sao?” Anh ta hỏi.
Tôi quay lại, hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
Hướng Dục tiến lại gần hơn: “Tôi có thể nói vài câu với cậu không?”
Tôi vẫn không hiểu chuyện gì.
“Thực ra trước đây, tôi—”
Anh ta chưa nói xong thì tôi đã bị người đứng sau kéo vào lòng.
“Làm gì vậy?” Hạ Hiểm ôm lấy vai tôi từ phía sau.
“À, cậu ấy nói muốn nói chuyện với em.”
“Không phải hỏi em.” Anh ấy xoay tôi một vòng ra sau, nhìn chằm chằm vào Hướng Dục.
“Không làm gì cả.” Hướng Dục vô tội cười một cái: “Chỉ muốn giải quyết một số chuyện năm xưa.”
“Giải quyết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngot-sieu-cap-vo-dich/15-hinh-nhu-toi-tung-noi-cau-cach-xa-co-ay-mot-chut-roi-nhi.html.]
Không biết vì sao, tôi nghe thấy có sự thù địch rất lớn trong giọng nói của Hạ Hiểm.
“Giải quyết thế nào? Để cô ấy giải quyết?”
Giọng điệu của Hạ Hiểm như thể sắp đánh nhau, tôi hơi sợ hãi kéo tay anh ấy: “Đừng như vậy…”
“Hình như tôi đã nói với cậu là tránh xa cô ấy ra rồi nhỉ?”
Dường như Hạ Hiểm đang ở trong trạng thái áp lực thấp, không nghe thấy tôi nói gì.
Hướng Dục nhìn tôi một cái: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn tự giải thoát cho mình.”
Hả? Giải thoát gì? Họ đang nói gì vậy? Tại sao Hạ Hiểm lại tức giận như vậy? Trong lòng tôi có một chuỗi câu hỏi nhưng không biết hỏi ai.
Hạ Hiểm hạ thấp giọng, tôi biết anh ấy đang kiềm chế một số cảm xúc: “Cậu thật sự rất ích kỷ.”
Hướng Dục đột nhiên ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cô ấy không biết sao?”
“Biết hay không cũng qua rồi, đừng để những thứ bẩn thỉu đó xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Hạ Hiểm nói xong bèn nắm tay tôi kéo đi.
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, có phải vừa rồi anh ấy… Đang chửi Hướng Dục là thứ bẩn thỉu không? Sao có thể như vậy?
Khi đến cửa phòng, tôi đã hất tay Hạ Hiểm ra, ngẩng đầu chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Không đến nỗi phải nói về cậu ấy như vậy chứ?”
Anh ấy đưa tay xoa tóc tôi: “Không có gì.”
“Em nói như vậy, anh có tin không?”
Tôi lắc đầu: “Anh nghĩ em là đồ ngốc à?”
Hạ Hiểm im lặng, dường như đang cân nhắc cách mở lời. Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Một phút sau, anh ấy bỏ cuộc: “Xin lỗi, tôi…”
“Em biết mà.” Tôi hít một hơi sâu: “Anh lúc nào cũng vậy, Hạ Hiểm. Anh luôn như một bậc phụ huynh, nghĩ em là đứa trẻ, những gì em nên biết và không nên biết đều phải do anh quyết định. Em thừa nhận phần lớn thời gian, sự ‘chăm sóc’ của anh khiến em cảm thấy an toàn, nhưng không nên quá đáng như vậy. Em nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ về cách kiểm soát sự bảo vệ thái quá của mình.”
Có lẽ vì tôi chưa bao giờ trách móc Hạ Hiểm như vậy, anh hơi ngạc nhiên, như một con thú bị thương.
Sau những gì vừa xảy ra, tôi đã hoàn toàn không còn tâm trạng để ở lại. Tôi nghĩ anh cũng vậy, vì vậy sau khi vào trong, tôi tìm bừa một lý do rồi rời đi cùng anh.
Trên đường về, không ai nói gì. Hạ Hiểm lái xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ trong đầu chúng tôi đều lộn xộn.
Chiếc xe dừng lại dưới nhà tôi, anh đỗ xe, đang chuẩn bị tháo dây an toàn thì tôi kịp thời ngăn lại: “Không cần đưa em về, em tự lên lầu được.”
Thấy Hạ Hiểm có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, tôi vẫn không nỡ rời đi ngay, nghĩ một chút rồi nói: “Em nghĩ, hai người ở bên nhau thì phải cùng nhau đối mặt và giải quyết vấn đề. Hiện tại chúng ta đã gặp vấn đề, và chuyện này đã tồn tại giữa chúng ta nhiều năm. Vì anh không chịu để em biết, nên nó đã trở thành một nút thắt trong lòng em mà chưa bao giờ được gỡ bỏ.”
“Anh biết mà, không thể để sự ngăn cách không được giải quyết, vì vậy cùng nhau giải quyết là tốt nhất. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay anh.”
Hạ Hiểm nhẹ nhàng ừ một tiếng, tôi vẫy tay chào tạm biệt.
Tối hôm đó, tôi hiếm khi sử dụng WeChat, nhưng cuối cùng cũng lên một lần. Tôi bị kéo vào nhóm lớp cấp ba, không lâu sau, Giang Phỉ đã add tôi.
Tôi do dự một chút rồi đồng ý. Cô ấy bên đó như đang đợi tôi, vừa đồng ý xong đã gửi tin nhắn: “Trưa mai có thời gian không? Tôi có thể hẹn gặp cậu không?”
Tôi không biết từ chối khéo léo như thế nào, suy nghĩ mãi mà không gửi đi. Bên kia lại gửi tin nhắn đến: “Đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác đâu. Nhiều năm qua, có một số thứ tôi cũng nên buông bỏ, chỉ muốn trò chuyện với cậu, tiện thể xin lỗi.”
Tôi trả lời “Được”, cô ấy lập tức gửi địa điểm và thời gian.
Nói thật, tôi không ghét cô ấy, chỉ là hồi còn trẻ vì Hạ Hiểm mà đã từng có một cuộc xung đột lời nói. Ngoài điều đó ra, cô ấy rất tốt, chỉ là sau đó chúng tôi không còn giao tiếp gì nữa.
Lý do tôi đồng ý với Giang Phỉ là tôi có một linh cảm, có thể biết được một số chuyện từ cô ấy, về mối quan hệ giữa Hạ Hiểm và Hướng Dục.
Nghĩ đến đây, hình ảnh ánh mắt tổn thương của Hạ Hiểm lại hiện lên trong đầu tôi.
Mâu thuẫn đầu tiên giữa chúng tôi sau bao nhiêu năm đến một cách bất ngờ và không quá gay gắt, nhưng lại khiến tôi cảm thấy khó chịu không tả nổi. Điều này khiến tôi nhớ đến hồi nhỏ phải uống thuốc, nuốt một hơi vài viên nang, vỏ nang gặp nước dính lại thành một cục, mắc trong thực quản chậm chạp rơi xuống, cả quá trình cũng thật khó chịu.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Nhưng tôi biết, cuối cùng cũng sẽ đến lúc kết thúc, cuối cùng cũng sẽ nuốt trôi được. Và chuyện khiến tôi bối rối nhiều năm nay cũng sẽ được giải quyết, rào cản giữa tôi và anh cũng sẽ theo đó mà biến mất.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết hiếm thấy tỏa sáng. Vầng sáng của mặt trăng chiếu sáng bầu trời đêm xung quanh thành những dải màu sắc, một nửa mặt trăng còn sáng và tròn hơn cả đèn đường. Và tôi luôn cảm thấy, trong những đêm như vậy, bên cạnh tôi nên có Hạ Hiểm.