Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGÔI SAO NHỎ CỦA TRÚC MÃ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-04 14:48:56
Lượt xem: 604

3

 

“Cứ tiếp tục bịa đi, bố đang nghe đây.” Tôi gần như thờ ơ với màn trình diễn có chủ ý của cậu ta. 

 

Tôi phối hợp uống một ngụm nước dưa hấu trước mặt, vừa định đặt cốc thủy tinh xuống thì đã bị Mục Liễu giành lấy. 

 

Trữ Thán ngồi đối diện, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng tối nhìn chằm chằm vào Mục Liễu. 

 

“Cậu làm gì vậy, trả lại cho tôi…” 

 

“Cho tôi uống một ngụm đi mà, sao mà keo kiệt thế.” Mục Liễu nhõng nhẽo nâng cốc uống một hơi, cốc nước dưa hấu chỉ còn lại đáy. 

 

“...” 

 

“Lúc ở nước ngoài nghèo khổ, không phải chúng ta đều gọi một phần cơm hai người cùng ăn sao?” Mục Liễu khoác vai tôi, tỏ vẻ hồi tưởng lại những năm tháng oanh liệt: “Giang Đại Mễ, chúng ta sống qua được thời đó thật sự không dễ dàng…” 

 

Cậu ta là cậu cả nhà họ Mục có gia cảnh tốt, chia một phần cơm với tôi bao giờ, càng bịa càng xa rời thực tế. 

 

Tôi không muốn nghe tiếp, nên đi vào nhà vệ sinh. 

 

Khi tôi quay lại… 

 

Một bát canh vừa mới dọn lên, không hiểu sao đổ lên người Trữ Thán, băng gạc trên tay cậu còn dính rau. 

 

Mục Liễu đang lấy giấy ăn lau cho Trữ Thán. 

 

“Chuyện gì vậy?” 

 

Mục Liễu vừa định mở miệng thì Trữ Thán đã im lặng cả buổi tối, đột nhiên lên tiếng: “Không có gì.” 

 

“Anh ấy không cố ý đâu.” 

 

“Cái gì? Không phải, ý cậu là sao…” 

 

“Mục Liễu, cậu có bệnh không?” Cậu ta thử thì thử, thử không thành công lại còn ra tay? 

 

Tôi kéo Trữ Thán ra ngoài, không định nghe lời giải thích của Mục Liễu mà gọi taxi đi luôn: “Cậu thanh toán, cậu trả tiền, không gặp nữa!” 

 

“Giang Đại Mễ! Canh đó là do phục vụ làm đổ, liên quan gì đến tôi…” Tiếng gào thét của Mục Liễu bị chặn bên ngoài cửa xe, xa dần phía sau khi tài xế nhấn ga. 

 

“Mục Liễu chỉ thích đùa thôi, cậu đừng chấp cậu ta.” Về đến nhà, tôi tháo băng gạc bác sĩ đã quấn, may mà nước canh không thấm vào. Tôi bôi i-ốt xong lại quấn lại từng lớp một. 

 

“...” Vẻ mặt Trữ Thán bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra: “Tôi đi tắm.” 

 

Vết thương trên tay không được dính nước, tôi khuyên cậu lau người cho xong, cậu cũng đồng ý: “Giúp tôi rót một cốc nước lạnh, tôi sẽ ra uống sau.” 

 

Mấy ngày nay đều là Trữ Thán bận rộn, giờ cuối cùng có lúc tôi có thể giúp, tôi có thể không tích cực sao? 

 

Tôi lập tức vội vã chạy đi mở tủ lạnh. 

 

Trong tủ lạnh có một chai nước đã mở, còn lại một nửa. Tôi vừa đổ vào cốc mà Trữ Thán thường dùng, chưa kịp đặt xuống đã nghe thấy điện thoại reo.

 

“Trữ Thán, nước tôi đã để lên bàn trà cho cậu rồi, lát nữa cậu ra nhớ uống nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoi-sao-nho-cua-truc-ma/chuong-3.html.]

 

Ai lại gọi điện cho tôi giữa đêm khuya thế này?

 

Tôi nhìn tên, là Mục Liễu. Tôi tắt máy một lần, rồi cậu ta gọi lại hai ba lần. Tôi thực sự không kiên nhẫn, đành phải bắt máy: “Cậu có thôi đi không?”

 

“Giang Đại Mễ, thằng nhóc đó đang chơi xấu tôi! Tôi đã nhận ra rồi, thằng nhóc đó là kiểu người biết nhẫn nhịn, cả ngày ghen tuông chỉ chờ cơ hội không có cậu ở đây để trả thù…” Mục Liễu nói một mạch về nguyên do: “Tôi thấy không cần phải thử thách nữa, với cái tính của cậu thì chắc chắn không phải là đối thủ của thằng nhóc đó, nhanh chóng chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi."

 

“Cậu bị hoang tưởng à.” Trữ Thán lúc nào cũng lạnh lùng, bình thường còn lười biếng không thèm để ý đến tôi, tự dưng lại đổ tội cho một người chẳng liên quan gì như cậu ta làm gì: “Có bệnh thì chữa sớm đi, tôi phải ngủ đây, cúp nhé.”

 

“Này -”

 

Khi tôi rửa mặt xong, cuối cùng cuộc gọi liên tục của Mục Liễu cũng ngừng lại. Tôi đang định trèo lên giường ngủ một giấc ngon lành, thì đột nhiên tiếng đàn piano trong phòng khách bên ngoài vang lên.

 

Đầu tiên là một âm tiết đơn giản, sau đó dừng lại khoảng một giây, lại vang lên một tiếng nữa, từng nốt nhạc ngập ngừng được tấu lên.

 

Tôi lắng nghe một hồi mới nhận ra, đó là bài “Twinkle Twinkle Little Star”.

 

Khi tôi mở cửa đi ra, Trữ Thán quấn trong áo choàng tắm, đang ngồi trước piano. Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Trữ Thán trong chiếc áo choàng tắm đen giống như một con mèo đen quý phái lạnh lùng. Đầu ngón tay mảnh khảnh dừng lại trên phím đàn trắng đen, nhìn có vẻ tao nhã, nhưng thực chất lại hơi vụng về.

 

“Giang Tiểu Mễ.” Cậu gọi tôi, mặt đỏ bừng, trong mắt mờ mịt.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

Tôi còn chưa hiểu Trữ Thán làm sao, đã nghe thấy cậu tự chế giễu mình: “Tại sao tôi không hiểu bản piano các chị chơi cùng nhau lúc ban ngày?”

 

“Dù sao thì cậu đã tông điếc từ nhỏ mà.” Tôi ngồi bên cạnh Trữ Thán trên ghế piano, hồi tưởng từng khoảnh khắc: “Tôi nhớ, lúc nhỏ cậu nhìn tôi chơi piano cũng đòi học. Kết quả cậu học nửa tháng không học được gì, làm cho giáo viên sợ hãi đến mức hoàn lại toàn bộ học phí.”

 

“Cô ấy chỉ sợ bố mẹ cậu không chịu nhận, gọi điện chưa đủ, còn phải đến tận nơi cúi đầu xin lỗi, bảo cậu sau này đừng đến nữa.” Tiếng đàn của Trữ Thán tệ đến mức khiến giáo viên piano mất đi vài mối làm ăn. Sau này có mấy lần gặp nhau trên đường, giáo viên piano thấy cậu đều tránh xa.

 

Trữ Thán hơi bĩu môi, tỏ ý không đồng tình: “Cô ấy không dạy được cho tôi là lỗi của cô ấy.”

 

“Chị thì có thể dạy tôi.” Trữ Thán khẽ mím môi đỏ mọng, ánh mắt đầy ước mơ nhìn vào phím đàn.

 

Cậu dùng một ngón tay gõ lên phím đàn, hăng say chơi lại bài “Twinkle Twinkle Little Star” tôi từng dạy cho cậu.

 

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn để đệm cho Trữ Thán. Chắc hẳn cậu rất vui, khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm.

 

Đã về đây nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười.

 

Cuối cùng, Trữ Thán thậm chí không muốn chơi những nốt nhạc đơn giản đó nữa, chỉ chống cằm chăm chú nhìn tôi.

 

Ánh mắt cháy bỏng không chút che giấu đó khiến một bên mặt tôi nóng bừng, khiến tôi cảm thấy bồn chồn không yên, như ngồi bàn chông.

 

Một nghệ sĩ piano đã tham gia vô số buổi biểu diễn lớn nhỏ như tôi bị hoảng hốt đến nỗi, trong một bản đệm đơn giản như vậy lại chơi sai nốt.

 

Trước khi phím đàn cuối cùng rơi xuống, Trữ Thán đã cúi người và hôn tôi.

 

Ánh trăng từ bậu cửa sổ chiếu qua kính, rọi lên người cậu một vẻ đẹp khó tả. Đôi môi căng mọng như thấm chút nước, nhẹ nhàng hạ xuống má tôi như một chiếc lông vũ.

 

Hàng mi dài của Trữ Thán khẽ rung rinh, nhưng vẫn không thể che giấu đôi mắt đang cuộn trào cảm xúc.

 

Vì nụ hôn này đến quá bất ngờ, đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng. 

 

Loading...