Ngôi sao dẫn đường - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-05 20:17:41
Lượt xem: 971
NGÔI SAO DẪN ĐƯỜNG [FULL]
Tác giả: 做鹅梦
Đề cử và raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Sau khi biết được mình là thiên kim của gia đình hào môn, tôi cầu xin cha mẹ “mua” thiếu niên nghèo khổ bị bạo lực của gia đình bên cạnh cho mình. Hắn trở thành người hỗ trợ tôi trong học tập.
Trong những ngày tôi bị cả nhà chê là không bằng thiên kim giả, chỉ có hắn nói: “Lâm Tinh Phồn rất tốt.”
Năm 18 tuổi, tôi tỏ tình với hắn. Hắn hôn lên trán tôi: “Anh vẫn chưa xứng với em.”
Tôi đã cho hắn tiền bạc và nguồn lực, chờ đợi hắn suốt bảy năm. Nhưng đến khi hắn công thành danh toại, mẹ tôi lại kết dây tơ hồng cho hắn và thiên kim giả.
Trong bữa tiệc sinh nhật, tôi tận mắt nhìn thấy hai người triền miên dưới ánh trăng.
Lâm Vãn Nguyệt hỏi hắn: “Em và Lâm Tinh Phồn, ai tốt hơn?”
Câu trả lời của hắn cũng giống như gia đình tôi: “Mặt trăng trên trời và bùn dưới đất, không thể so sánh được.”
Đêm đó tôi chạy ra ngoài, bị tai nạn xe hơi qua đời.
Sống lại một đời, tình thân, tình yêu, tôi đều không muốn nữa. Nhưng bọn họ lại hối hận.
1
Điệu nhảy đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật của tôi thuộc về Lâm Vãn Nguyệt và Trần Hành Giản.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngụy Thục Vân tìm cớ ngăn tôi lại. Lúc trở về, tôi đúng lúc nhìn thấy hai người như mặt trăng được vây quanh bởi những vì sao, đang ở giữa sàn nhảy, cực kỳ giống hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Tôi cố gắng tới gần, bị Ngụy Thục Vân ngăn lại: “Đừng đến quấy rầy hai đứa.”
Tôi nhìn người phụ nữ trước mắt, nỗi thất vọng tràn ngập trong lòng.
Lúc đầu bày ấy chủ động đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, tôi rất vui. Khoảng thời gian đó, bà ấy thường xuyên gọi điện thoại cho Trần Hành Giản, tìm hiểu sở thích của tôi. Tôi cho rằng đã nhiều năm trôi qua, tôi là con gái, cuối cùng cũng được bà ấy để tâm.
Không ngờ rằng chẳng qua là bà ấy đang tạo cơ hội cho con gái nuôi gần gũi với Trần Hành Giản mà thôi.
Mượn danh nghĩa chuẩn bị tiệc cho tôi, Lâm Vãn Nguyệt lén lút cùng Trần Hành Giản đến Bulgaria chọn lựa những bông hoa hồng đẹp nhất, còn đến Pháp thưởng thức rượu vang đỏ chuẩn vị nhất... Quan hệ của hai người nhanh chóng ấm lên.
Thấy bọn họ đứng trong đám đông trò chuyện thật vui vẻ, Ngụy Thục Vân lộ ra nụ cười vui mừng.
Trong lòng tôi lạnh lẽo: “Mẹ, mẹ có nghĩ đến cảm nhận của con không?”
Bà ấy sửng sốt.
Tôi nhìn chằm chằm bà ấy: “Mẹ biết rõ, con thích Trần Hành Giản mà.”
Ngụy Thục Vân nhíu nhíu mày: “Nhưng người ta không thích con! Chi bằng ủng hộ cho Vãn Nguyệt.”
Tôi thấy buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoi-sao-dan-duong/1.html.]
Trần Hành Giản là người yêu tôi nhất trên đời này. Lúc 18 tuổi hắn đã thề, tương lai nhất định phải công thành danh toại, sau đó cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất.”
Tôi tin hắn.
“Ai nói với mẹ là anh ấy không thích con, Lâm Vãn Nguyệt à?” Tôi lạnh lùng nói.
Đúng lúc Lâm Minh Chiêu đi qua, ngạo mạn liếc tôi một cái: "Cần phải nói lời này sao? Chị theo đuổi Trần Hành Nghĩa nhiều năm như vậy, cho tiền bạc và tài nguyên, bây giờ người ta đã có tiền đồ, nói với người ngoài chị là đối tác hợp tác, nói trắng ra là không thích chị. Chị tốt nhất thức thời một chút, đừng đi quấy rối chị tôi.”
Ngụy Thục Vân nhẹ nhàng trừng mắt liếc nó một cái: “Sao lại nói như thế? Con bé cũng là chị con.”
Sau đó bà ấy vỗ vỗ tay tôi, trấn an nói: “Tiểu Phồn, tuy rằng con kém Vãn Nguyệt, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm chúng ta, còn lo không gả được sao? Sau này mẹ giới thiệu cho con người thích hợp hơn.”
Lâm Minh Chiêu cười nhạo một tiếng: “Chị ta so với chị gái con không phải chỉ thua một vài chút, mẹ vẫn đừng nên đưa chị ta đi ra ngoài, sẽ mất mặt xấu hổ đấy.”
Ngụy Thục Vân từ chối cho ý kiến.
Tôi vô cùng phẫn nộ: “Tôi thua kém cô ta? Cái này là do ai? Là mẹ của Lâm Vãn Nguyệt vì cuộc sống tốt đẹp của con gái bà ta mà tráo đổi tôi. Cô ta đa tài đa nghệ, kiến thức rộng rãi, là bởi vì lúc tôi phải đi làm công khắp nơi để kiếm miếng ăn thì cô ta luyện đàn dương cầm, học vũ đạo, chu du khắp thế giới!”
Khoảng cách mười bảy năm ròng rã, không phải dễ gì bù đắp được.
Có lẽ là bên này động tĩnh quá lớn, chung quanh có người vây lại. Cha tôi cùng Lâm Minh Tế đang ở trong đám người xã giao, tầm mắt đảo qua, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ngụy Thục Vân nhanh chóng kéo tôi rời khỏi sảnh bữa tiệc, ngữ khí bất mãn: “Con tâm tình không tốt, cũng đừng đi ra ngoài. Đến phòng bếp giúp dì Ngô chuẩn bị trà bánh đi, mẹ nhớ con thích làm những thứ này.”
Tôi cười khổ. Nhớ tới lúc mình vừa được đón về, nhất thiết muốn người nhà yêu thương mình, cho nên luôn làm những chuyện lấy lòng. Nhưng dần dần tôi hiểu được, huyết mạch tương liên, không sánh bằng mười bảy năm sớm chiều làm bạn. Họ là người nhà của Lâm Vãn Nguyệt, không phải của tôi.
Trong hành lang có gió thổi qua, đang giữa hè nhưng lại làm cho cả người tôi rét run. Tôi nghĩ đến Trần Hành Giản, tôi muốn đi tìm hắn, nói cho hắn biết, tôi một khắc cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn. Nhưng tìm một vòng, khắp nơi đều không có bóng dáng của hắn.
Tôi ra vườn hoa phía sau mới mơ hồ nghe được thanh âm quen thuộc. Mũi tôi cay cay, bước chân nhanh hơn, giọng nói mềm mại của người phụ nữ đột ngột vang lên.
“Em và Lâm Tinh Phồn, ai tốt hơn?”
Tôi vô thức trốn vào một góc.
Trăng sáng treo cao, chiếu sáng rõ ràng hai người trong đình. Hai tay Lâm Vãn Nguyệt bám vào cổ Trần Hành Giản, ánh mắt lưu chuyển: “A Giản, anh nói mau đi.”
Trần Hành Giản nhếch môi, ôm eo cô ta: “Trăng trên trời và bùn dưới đất, không thể so sánh.”
Lâm Vãn Nguyệt mỉm cười, kiễng mũi chân hôn lên khóe môi hắn. Trần Hành Giản giơ tay giữ chặt gáy cô ta, cúi xuống hôn người trong lòng càng thêm triền miên.
Nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã tràn ra, tôi cảm giác mình sống như một trò cười.
Đêm đó, tôi chạy trốn khỏi nơi này, bị tai nạn xe hơi, không người cứu giúp. Cái c.h.ế.t diễn ra rất dài và đau đớn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng dòng m.á.u chảy ra từ cơ thể và tầm nhìn trở nên mờ dần.
Điện thoại di động im lặng rơi xuống một bên, không ai tìm tôi, chỉ có những vì sao ở chân trời tiễn đưa tôi.
Mọi người đều nói, Vệ Tinh Bắc Đẩu có thể giúp người lạc đường tìm được đường về nhà. Khi còn bé tôi thường lạc đường, nhưng ngẩng đầu ngắm sao, cho tới bây giờ cũng không tìm được phương hướng chính xác.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi chưa từng có được nơi về đúng nghĩa. Đã không có nhà, làm sao có đường về nhà?
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, ước rằng... không còn kiếp sau nữa.