Ngôi Làng Rối Quỷ - 05.
Cập nhật lúc: 2024-11-29 13:22:46
Lượt xem: 73
Sau gáy của chị tôi có một sợi dây điều khiển mỏng như tơ nhện, mắt thường khó mà nhìn ra được.
Chẳng lẽ... chị tôi mới chính là con rối ma đáng sợ nhất?
Tôi không dám nói chuyện này ra.
Đừng nói đến mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào. Bà là người nuôi lớn chị tôi, làm sao có thể tin lời tôi?
Hơn nữa, một con rối ma có ý thức và linh hoạt, chỉ cần cử động ngón tay là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Cái làng này thực sự không thể ở lại được nữa. Tôi sợ rằng sớm muộn cũng sẽ mất mạng ở đây.
Con gái của trưởng làng được cử đi tìm đạo sĩ, trong khi các bậc thầy rối còn lại dùng bùa chú truyền lại từ tổ tiên để trấn áp lệ quỷ.
Tôi lẻn ra hang động, nơi cha vẫn đang ở đó.
Dây điều khiển của mẹ tôi đã bị đứt, bà chắc chắn không cảm nhận được vị trí của cha nữa.
"Thúy Thúy... Thúy Thúy..."
Tôi nắm lấy tay cha, áp tai lại gần miệng ông.
Linh hồn của cha vẫn còn trong cơ thể này, có thể thốt ra vài cụm từ đơn giản.
"Cha, con đây."
"Cẩn thận... chị con... cô ta... không phải người."
Cha tôi nói ngắt quãng, càng làm rõ thêm những nghi ngờ trong đầu tôi.
Thảo nào từ nhỏ cha đã không thích chị, chị vốn tính cách rất cô độc, lại lạnh lùng. Lần đầu tiên g.i.ế.c người, chị đã làm vô cùng dứt khoát.
Hóa ra, chị thực sự không phải người, mà là một con rối ma.
Rối ma làm từ phụ nữ mang âm khí rất nặng, còn đáng sợ và mạnh mẽ hơn nhiều so với rối ma làm từ đàn ông.
"Hầm... hầm... tường!"
"Cha, cha nói, trong tường có thứ gì đó có thể cứu con sao?"
Cha tôi đột nhiên gật đầu điên cuồng: "Thúy Thúy! Con phải sống! Mục tiêu của nó là con! Con phải sống! Rời khỏi làng!"
Sau đó, ông không nói thêm gì nữa, linh hồn dường như đã rời khỏi cơ thể.
Những lời nói của cha khiến đầu tôi đau như búa bổ.
Nhưng trong lòng tôi là một cơn sóng dữ đang cuộn trào.
Mục tiêu của chị là tôi? Trên người tôi có thứ gì đáng để chị nhắm đến chứ?
Để sống sót, tôi bắt đầu xâu chuỗi mọi manh mối trong đầu.
Tôi hỏa táng t.h.i t.h.ể cha, lấy tro cốt cho vào một cái bình nhỏ, dự định có cơ hội sẽ đưa đến nhà ông nội mà tôi chưa từng gặp mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoi-lang-roi-quy/05.html.]
Theo lời cha, trên tường trong hầm có thứ ông đã giấu.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức xuống hầm.
Tay tôi lần mò trên tường hầm, cố gắng tìm cơ quan bí mật.
Hầm chứa đầy dây điều khiển, thứ không chỉ dùng để kiểm soát rối mà còn sắc bén đến mức có thể cắt đứt thịt người.
Trên tường có một viên gạch, khi sờ vào thấy chất liệu khá lạ.
Tôi gõ vào nó một hồi, cuối cùng phá được, bên trong là một cuốn sổ cũ đã ngả vàng.
Cuốn sổ trông có vẻ đã rất lâu đời.
Trang bìa ký tên cha tôi: Lý Yến Trạch.
Giờ tôi mới biết, cha tôi là một nhà nghiên cứu văn hóa dân gian. Ông đến làng chúng tôi chỉ để làm nghiên cứu cho luận văn.
Kết quả là nghiên cứu chưa xong, luận văn chưa viết, mà ông lại bị mẹ tôi ép ở lại làng, cuối cùng còn mất cả mạng!
Cuốn sổ mà cha để lại chủ yếu ghi chép những tài liệu chuẩn bị trước khi ông đến làng.
[Ngôi làng này thật kỳ lạ, nhà nào cũng có tranh Tam Thanh của Đạo gia, nói là quy định tổ tiên, nhưng họ không hề tin đạo.]
[Điều kỳ lạ hơn cả, là trong làng không có đàn ông. Những người đàn ông đó đã đi đâu?]
Giữa các trang sổ có kẹp vài tấm ảnh cũ, toàn là ảnh một người phụ nữ tóc dài.
Xem xong những bức ảnh đó, tôi suýt nữa đánh rơi cuốn sổ trên tay.
Người phụ nữ trong ảnh chính là chị tôi!
Đôi mắt đào hoa, đôi mày lá liễu, chị tôi mặc những bộ đồ khác nhau, xuất hiện trong ảnh cùng những người đàn ông khác nhau.
Bức ảnh cũ nhất có từ thời Dân Quốc, thậm chí là một tấm ảnh đen trắng.
Chị tôi mặc sườn xám, nở một nụ cười kỳ quái trước ống kính.
Rốt cuộc là loại rối ma gì mà có thể giữ được t.h.i t.h.ể không phân hủy suốt hơn một trăm năm chứ!
Tôi tiếp tục lật giở cuốn sổ, càng đọc càng kinh hãi.
Cha tôi còn ghi lại một số nội dung từ những bức tranh cổ trong bảo tàng.
Ông đã sao chép lại các bức tranh đó lên giấy.
Trên giấy là nét bút mạnh mẽ của ông: [Thầy nói đây là một bức tranh cổ từ đầu thời Bắc Tống, nhưng sao tôi thấy người trong tranh quen quá.]
Hỏng rồi! Hóa ra chị tôi đã tồn tại từ thời Bắc Tống!
Tuổi đời của chị chẳng khác nào Bạch Xà trong truyền thuyết!