Ngọc Vỡ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-01-11 08:57:11
Lượt xem: 1,270
Trong lớp lập tức bùng nổ, ánh mắt của mọi người đều cố ý hay vô tình rơi vào người tôi.
"Chuyện gì vậy, tớ cứ tưởng Thẩm Tử Đường và Hứa Vân Châu là tình cảm từ hai phía, sao Hứa Vân Châu lại đột nhiên cặp kè với Giang Hiểu Mạt?"
"Đúng vậy, các cậu còn nhớ chuyện hoạt động múa tập thể trước đây không, Thẩm Tử Đường và Giang Hiểu Mạt đều mời Hứa Vân Châu làm bạn nhảy, cuối cùng Hứa Vân Châu chọn Thẩm Tử Đường cơ mà."
"Sao cậu ta lại đột nhiên chuyển hướng sang Giang Hiểu Mạt?"
"Ôi, các cậu nhìn xem Thẩm Tử Đường cứ cúi đầu, cậu ấy không phải đang khóc đấy chứ?"
"Cho dù không khóc thì trong lòng chắc cũng khó chịu c.h.ế.t đi được, người mình thích ba năm đột nhiên đối xử tốt với chị họ mình như vậy, đả kích này quá lớn rồi."
Các bạn học đều lén nhìn tôi, có người chế giễu, có người hóng chuyện.
Mà tôi đến đầu cũng lười ngẩng lên, một lòng một dạ xem sách giáo khoa.
Khi còn học trung học, luôn buồn bã cả ngày vì ai đó nói xấu mình, ai đó thầm ghét mình.
Bây giờ mới hiểu ra, thi đại học xong, nhận bằng tốt nghiệp xong, phần lớn những người này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Cho nên người ngoài cuộc nghĩ gì, không quan trọng chút nào.
Điều quan trọng duy nhất là bài thi trong tay tôi, tình yêu có thể lừa dối tôi nhưng điểm số thì vĩnh viễn không.
03
Tiết học thứ hai kết thúc, tôi và mấy bạn học cùng nhau đến văn phòng giáo viên để giải đáp thắc mắc.
Nhưng ở góc cầu thang, lại đụng phải Hứa Vân Châu và Giang Hiểu Mạt cuối cùng cũng ăn sáng xong trở về.
Giang Hiểu Mạt kéo tay áo Hứa Vân Châu, cô ta vốn nhút nhát giờ đây như một chú chim nhỏ ríu rít mà Hứa Vân Châu cũng dịu dàng nhìn cô ta, ánh mắt được ánh nắng mạ thành màu vàng.
Hai người đồng thời nhìn thấy tôi, bước chân khựng lại.
Vẻ mặt rạng rỡ của Giang Hiểu Mạt biến mất trong nháy mắt, cả người trở nên rụt rè sợ hãi.
Cô ta cẩn thận nhìn tôi, ngập ngừng nói: "Tử Đường, Vân Châu đưa chị đi ăn sáng, em không vui sao…"
"Nếu em không vui, chị có thể xin lỗi em nhưng em đừng giận Vân Châu…"
Hay lắm, tôi chưa nói một chữ, cô ta đã chụp cho tôi một cái mũ to đùng.
Hứa Vân Châu nhìn dáng vẻ của Giang Hiểu Mạt, đau lòng vô cùng, anh ta kéo Giang Hiểu Mạt ra sau.
"Mạt Mạt, anh vừa nói gì với em, em không nhớ sao?"
"Người sai không phải là em, em cũng không cần phải xin lỗi bất kỳ ai."
Giang Hiểu Mạt nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng: "Thật sao? Trước đây, chưa từng có ai dạy em những điều này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoc-vo/chuong-3.html.]
Hứa Vân Châu xoa đầu Giang Hiểu Mạt, dịu dàng nói: "Đương nhiên là thật."
Sau đó anh ta lạnh lùng nhìn tôi: "Người nên xin lỗi là cô, Thẩm Tử Đường."
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mấy bạn nữ bên cạnh tôi đã không nhịn được nữa.
"Không phải chứ Hứa Vân Châu, hôm qua không phải còn ân cần với Tử Đường nhà chúng tôi, nói muốn thi vào cùng một thành phố đại học với cậu ấy sao, hôm nay đã hống hách như vậy rồi?"
"Thay lòng thì cứ thay lòng, giúp người mới đạp người cũ là không có phẩm cách rồi."
Các bạn nữ mỗi người một câu, sắc mặt Hứa Vân Châu dần dần đỏ lên.
Giang Hiểu Mạt thấy tình hình không ổn, vội vàng nhào tới, nắm lấy tay tôi.
"Chị biết họ đều là bạn của em, họ có bắt nạt chị thế nào cũng được, nhưng đừng nói Vân Châu…"
Giang Hiểu Mạt còn chưa nói xong, người đã loạng choạng, lùi lại mấy bước, trực tiếp hụt chân ở cầu thang, ngã xuống.
Hứa Vân Châu hoảng hốt, chạy tới ôm lấy cô ta: "Mạt Mạt, em không sao chứ!"
Giang Hiểu Mạt rúc vào lòng Hứa Vân Châu, đau đớn ôm lấy mắt cá chân, trong mắt ngấn lệ: "Em không sao, mọi người đừng vì em mà cãi nhau…"
Hứa Vân Châu tức giận đến mức gần như mất hết lý trí.
Anh ta hét vào mặt tôi: "Thẩm Tử Đường, cô dám đẩy Mạt Mạt trước mặt nhiều người như vậy?!"
Bên cạnh có bạn nữ chắn trước mặt tôi: "Hứa Vân Châu cậu điên rồi à? Giang Hiểu Mạt tự mình ngã xuống!"
"Đúng vậy, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy!"
Hứa Vân Châu tức giận cười lạnh.
"Thẩm Tử Đường cho các cậu lợi ích gì, các cậu đều giúp cô ta?"
"Nhà cô ta có tiền, nhưng có tiền thì giỏi lắm sao? Đáng để các cậu cùng cô ta bắt nạt Mạt Mạt?!"
Hứa Vân Châu đẩy bạn nữ đang chắn trước mặt tôi ra, trừng mắt nhìn tôi:
"Cô có biết hành vi của cô là cố ý gây thương tích, báo cảnh sát thì bố mẹ cô cũng không bảo vệ được cô đâu…"
"…Cô đang làm gì vậy?"
Tôi giơ điện thoại lên, thản nhiên nói: "Báo cảnh sát."
04
Nửa tiếng sau, tôi, Hứa Vân Châu, Giang Hiểu Mạt và mấy bạn học khác có mặt ở hiện trường cùng đứng trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Cảnh sát vừa mới đến, đã trích xuất camera giám sát.
Camera ghi lại rõ ràng — tôi không hề có bất kỳ hành động nào, Giang Hiểu Mạt là tự mình đột ngột lùi lại, ngã xuống cầu thang.