Ngọc Tư - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-21 00:51:19
Lượt xem: 672
Cũng may là hắn rất thích ta.
Ta dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời, từ nhỏ đã biết cách lấy lòng hắn.
Vì ta giỏi thổi sáo, lại giỏi múa "Minh Quân", hắn thường vuốt ve khuôn mặt ta, tự ví mình là Thạch Sùng thời Tây Tấn, còn ta là Lục Châu - vũ nữ mà hắn yêu thích nhất.
Ta là tác phẩm tâm đắc nhất của hắn, hắn mời họa sĩ nổi tiếng nhất đến vẽ tranh cho ta, ta ngồi dưới gốc cây hải đường, mặc áo xanh lục nhạt, mỉm cười dịu dàng, không khác gì tiểu thư khuê các.
Sau đó, bức tranh kia có rất nhiều người đến cầu xin, lão gia cười ha hả, bán với giá mười nghìn lượng vàng.
Lão gia là thương nhân buôn muối, giàu nứt đố đổ vách, căn bản không thiếu tiền, hắn làm như vậy chỉ là vì muốn khoe khoang.
Quả nhiên cũng đã khoe khoang được rồi, bức tranh di chuyển đến kinh thành, có một vị công tử nhà giàu có đã lặn lội đường xa đến Dương Châu, nói với lão gia cứ việc ra giá, hắn ta nguyện ý mua ta.
Ta còn nhớ rõ lúc đó lão gia ôm lấy ta, nói với vị công tử giàu có kia: "Giọng hát hay như Phạm Tố, eo thon nhỏ như Dương Liễu, ngươi có biết đạo lý Thạch Sùng thời Tây Tấn thà c h ế t cũng không chịu dâng Lục Châu cho người khác không?"
Nghe vậy, có vẻ như hắn ta rất si tình với ta sao?
Sai rồi, đám người vô lương tâm kia, căn bản không có tim.
Lúc muội muội ta bị mấy vị công tử kia lôi kéo, trêu đùa, ta đã cầu xin lão gia, hắn ta bị thuốc phiện làm cho thần trí điên loạn, giơ chân đá ta ngã lăn ra đất.
Tiêu Viễn Sơn cũng từng muốn cứu Thanh Liễu, nhưng hắn chỉ là một tên nô lệ trong nhà lão gia, xen vào chuyện vui của các vị công tử, lập tức bị đánh c h ế t, ném ra bãi tha ma.
Ta còn nhớ rõ hôm đó trời mưa rất to, Thanh Liễu nuốt than nóng, trở thành kẻ câm.
Ta liều c h ế t chạy ra khỏi phủ, liều mạng chạy về phía bãi tha ma.
Cơn mưa như trút nước khiến người ta không thở nổi, ta tìm kiếm trong đống t.h.i t.h.ể bị chó hoang gặm nhấm đến mức không ra hình dạng, lúc tìm thấy Tiêu Viễn Sơn, ta đã khóc, liên tục tát vào mặt hắn.
Con người ta, sống trên đời, luôn phải trải qua một số chuyện, mới có thể hiểu ra một số đạo lý.
Trời xanh vô tình, không nên xem vạn vật như chó rơm, nhưng tại sao người bị xem như chó rơm lại là chúng ta?
Tại sao bọn họ không thể là chó rơm? Không phải là chó rơm sao?
Thì ra, thiên đạo là bất công, chó rơm sống trong bóng tối, vậy có phải chúng ta nên liều mạng cắn một miếng vào mặt trăng, thay đổi trời của bọn họ hay không.
Mạng của Tiêu Viễn Sơn là do ta cứu sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoc-tu/chuong-11.html.]
Đêm mưa tầm tã hôm đó, hắn chỉ còn thoi thóp, thần trí mơ hồ nói với ta: "A Ngư, xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức rồi."
Ta hung dữ nói: "Không, ngươi chưa cố gắng hết sức, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, đứng lên cho ta!
"Tiêu Viễn Sơn, ngươi nghe cho rõ đây, ta - Lưu Thanh Ngư - xin thề với trời, nguyện hi sinh cả đời này, ta nhất định phải lật đổ ông trời này! Diệt trừ chủ tớ, quý tiện, giàu nghèo!"
Con đường này, chúng ta đã đi quá lâu, quá dài.
Đêm trên núi Nhạn, trăng sáng vằng vặc, thấp thoáng nghe tiếng sói tru.
Sơn trại chìm trong yên lặng.
Lúc ta ngồi trên lan can trong sân ngắm trăng, Thanh Liễu nép sát bên cạnh ta.
Đầu nàng gối lên vai ta, hai chân đung đưa, dùng động tác nhỏ bé này thể hiện niềm vui trong lòng.
Ta đưa tay xoa đầu nàng.
Nàng ngẩng đầu cười với ta, đôi mắt trong veo như suối, trên mặt còn có lúm đồng tiền nông sâu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau đó nàng hưng phấn khoa tay múa chân, dùng thủ ngữ hỏi ta -
"Tỷ tỷ, chúng ta có phải sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa không?"
Ta dịu dàng nhìn nàng, khẽ mở miệng, nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
Trở về núi Nhạn ở Lĩnh Nam đã được một tháng, sau khi đưa cánh tay của Hạ Trạm làm quà gặp mặt, chúng ta đã đưa ra yêu cầu với triều đình -
Bãi bỏ chế độ nô lệ tá điền, cho phép tiện dân trở thành thường dân.
Nếu nói cuộc khởi nghĩa nô lệ bùng nổ ở Giang Nam và khắp cả nước, không đủ để khiến hoàng thất suy ngẫm, thì không biết Hạ Trạm - con trai ruột của Định Quốc Công, cháu trai ruột của Thái hậu - có bản lĩnh này hay không.
Đúng vậy, chúng ta đang uy h.i.ế.p Hoàng đế.
Hoặc là ban bố chiếu chỉ, hoặc là dâng đầu của Hạ Trạm lên, sau đó nô lệ khắp thiên hạ sẽ tiếp tục nổi dậy khởi nghĩa, cho dù có phải chịu vạn kiếp bất phục, cũng phải thay đổi ông trời này.
Ta không nói với Thanh Liễu, tin tức từ triều đình đã truyền đến, Hoàng đế đồng ý với yêu cầu của chúng ta, nhưng điều kiện của hắn là phải đợi Hạ Trạm bình an vô sự trở về, mới chịu hạ chỉ ban bố.
Ta sẽ không tin tưởng bất kỳ ai trong triều đình nữa.
Vì vậy, vào buổi trưa ngày hôm sau, ta bảo A Kha chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho Hạ Trạm đã bị giam cầm rất lâu.