Ngọc Oản Thịnh Lai - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:07:47
Lượt xem: 2,122
“Công tử là học sinh của Quốc Tử Giám sao?”
Thư sinh sững người một chút, sau đó ừ một tiếng, trên mặt là nụ cười mơ hồ.
Thấy m.á.u chảy trên trán chàng, ta liền lấy khăn tay ra cầm m.á.u cho chàng. Thư sinh lại sững sờ, chàng lập tức rời mắt đi: “Cô nương đã say rồi, nên về nhà thôi.”
Ta mỉm cười duyên dáng. “Nhà ta ở Thượng Ngu, phải đi xe ngựa hai tháng mới tới...”
Nói rồi ta đứng dậy đi tìm rượu hoa quế để uống, bước đi đã hơi loạng choạng. Thư sinh kia dường như sợ ta ngã, hai tay dang rộng bảo vệ phía sau ta.
“Công tử nhà ở đâu? Là người phương nào?”
Người đó thản nhiên đáp: “Ta không có nhà.”
Giọng nói trầm thấp, trong trẻo như tiếng chuông đồng, nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn man mác. Dù ta không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình chàng. Nhưng trong lòng không khỏi dâng lên sự thương cảm.
“Nếu công tử không còn vướng bận gì... hay là cùng ta về quê nhà Thượng Ngu? Nhà ta ở Thượng Ngu có một khoảng sân nhỏ, ngoài sân có rừng trúc cao vút, trước cửa có dòng suối róc rách. Trong chum nước có trồng hoa sen thanh nhã, dưới mái hiên thỉnh thoảng có vài chú mèo nhỏ tham ăn đùa nghịch. Ta có thể dạy học, có thể vẽ tranh, nếu chàng không tiêu xài nhiều, ta hẳn là nuôi nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoc-oan-thinh-lai/3.html.]
Phía sau ta vang lên một tiếng cười khẽ.
“Công tử cười ta khoác lác sao?”
Chỉ thấy chàng cúi đầu nhặt cuốn “Tây Sương Ký” ta đang đọc dở lên, trịnh trọng khép lại: “Ta không dám nghi ngờ năng lực của cô nương. Chỉ là muốn khuyên cô nương, tuổi xuân phơi phới, nên ít đọc mấy quyển hoàng thư không phù hợp thế tục, tránh làm suy đồi đạo đức khi còn trẻ.” Đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy, nhìn ta sâu thẳm.
Mặt ta tự nhiên đỏ bừng lên. Bước chân có chút không vững, hơi loạng choạng một cái, liền ngã vào lòng chàng. Qua lớp áo, ta cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của chàng. Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trong phòng lại yên tĩnh, bầu không khí càng thêm oi bức. Có lẽ vì ta đã uống rượu, nên gan cũng lớn hơn. Ta cẩn thận chạm nhẹ vào chiếc mũi cao thẳng của chàng.
Màu hồng khả nghi từ mặt chàng dần đỏ ửng đến tận mang tai, sau đó cụp mắt nhìn ta. Giọng nói không nặng nề, nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến người ta khó lòng bỏ qua: “Vô lễ.”
Ta ngẩng đầu nhìn hàng mi dài như lông vũ che đi đôi mắt trong veo của chàng. Đôi môi đỏ thắm còn rực rỡ hơn cả son. Tất cả đều khiến trái tim ta đập thình thịch: “Là chàng đẹp quá, còn trách người ta vô lễ...”
Lời còn chưa dứt. Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt đã rơi xuống cánh môi ta, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi nghiền ép. May mà bên ngoài gió mưa vẫn đang gào thét. Mới miễn cưỡng che giấu được những quấn quýt vụng về mà nồng nhiệt ấy.
3