NGỌC NƯƠNG - 19
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:59:02
Lượt xem: 6,832
Tử Thư thẫn thờ đứng dậy, bước ra cửa thì giật mình vì người đang đứng chờ bên ngoài:
“Ca ca? Ca về từ lúc nào vậy?”
Nói rồi, nàng lập tức che miệng, liếc nhìn Thôi Thiệu và ta vài lần, rồi bối rối chạy về phòng mình.
Ta đứng dậy, nhìn về phía hành lang nơi Thôi Thiệu đang chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm trăng.
“Chàng…” Ta thử lên tiếng, không biết nên nói gì.
Thôi Thiệu quay lại, chìa một vật ra trước mặt ta:
“Đây là quà tặng nàng. Ta mua cây trâm này ở biên ải. Tiếc là hơi đơn điệu, nên ta đã đính thêm một viên ngọc. Hôm nay cuối cùng cũng xong.”
Trong tay chàng ấy là một chiếc trâm bạc, với đuôi trâm được đính một viên ngọc trong suốt. Nhìn viên ngọc, ta thấy quen quen, nhưng chưa kịp xem kỹ, Thôi Thiệu đã nhẹ nhàng cài nó vào búi tóc của ta.
“Ngọc Nương, thật đẹp.”
Ánh mắt dịu dàng của chàng ấy khiến ta không khỏi ngượng ngùng cúi đầu:
“Đa tạ phu quân.”
Thôi Thiệu mỉm cười:
“Nàng với ta đã là phu thê, nói cảm tạ chẳng phải xa lạ quá sao?”
34
Hôm sau, khi trời chưa sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ. Dù còn lâu mới đến Tết, ta vẫn lười biếng trở mình. Nhưng đột nhiên, có một bàn tay nghịch ngợm nắn bóp má ta.
Ta mở mắt, thì thấy Thôi Thiệu đang nhìn mình:
“Chàng làm gì vậy? Ta còn muốn ngủ thêm chút nữa.”
Chàng ấy nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ngọc Nương, chúng ta phải về nhà thôi.”
Chúng ta dọn đến phủ Thủ Phụ, giờ là tân phủ Thôi gia, còn nguy nga tráng lệ hơn trước.
Ngày chuyển đến nhà mới, Tử Thư kinh ngạc đến nỗi mắt mở to, ngơ ngác:
“Ca ca, huynh giấu chúng ta kỹ thật đấy, chẳng để lộ chút tin tức nào! Tẩu tẩu, sao tẩu bình thản thế? Không ngạc nhiên chút nào sao?”
Ta thu lại ánh mắt đang ngắm nghía, bắt chước vẻ mặt của Tử Thư:
“Đúng thế, thật sự bất ngờ.”
Tử Thư bĩu môi:
“Giả bộ cũng không biết đường mà giả cho ra hồn!”
Rồi nàng thở dài:
“Tiếc quá, muội cũng không ở đây được lâu.”
Tử Thư được một họa sư lừng danh để mắt tới, muốn nhận nàng làm đệ tử cuối cùng. Nhưng vị họa sư ấy sống tận Giang Nam, nếu muốn học vẽ, nàng phải đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoc-nuong/19.html.]
Thôi Thiệu hỏi:
“Muội đã quyết định rồi, thật sự muốn đi học vẽ sao?”
Bây giờ, Thôi Thiệu là trọng thần của triều đình, địa vị hiển hách. Nếu Tử Thư muốn, nàng có thể tiếp tục sống trong vinh quang, thậm chí còn hơn trước.
Nhưng ánh mắt nàng kiên định:
“Ca, muội đã quyết rồi.”
Không biết từ bao giờ, sự kiêu ngạo và xa cách của Tử Thư đã biến mất. Nàng trở nên chững chạc, và đang chọn một con đường khác – con đường dẫn đến đỉnh núi của chính mình.
Tử Thư không đi một mình. Nàng mang theo cả A Đệ.
“Giang Nam vui lắm!” – nàng bảo.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
A Đệ cảm thấy gò bó ở Thôi phủ, vì có bao nhiêu hạ nhân lẫn nha hoàn luôn theo sát. Mỗi lần nó trèo cây, ai cũng lo nó ngã xuống.
Nó muốn có một tổ chim, lập tức có người dâng tận tay. Nhưng được cưng chiều quá lại khiến nó chán nản.
Ta nghĩ, A Đệ cũng nên đi ra ngoài mở mang tầm mắt. Mười bảy năm qua, sống sót đã là chiến thắng. Những ngày còn lại, ta chỉ mong nó được vui vẻ.
Ngày rời đi, A Đệ vui mừng vẫy tay chào ta từ trên xe:
“A tỷ, lần sau về, ta sẽ làm cữu phụ nhé!”
Nó vẫn chưa làm cữu phụ, nhưng đã có kẻ đến tự nhận làm con trai của Thôi Thiệu.
35
Vào một buổi sáng sớm, Trần tiểu thư xuất hiện. Ba cỗ xe ngựa dừng trước cổng Thôi phủ, mỗi con ngựa đều buộc dải lụa đỏ, pháo nổ dọc đường đi, như thể sợ người ta không biết.
Lần này, Trần tiểu thư đến còn phô trương hơn ngày ta bước chân vào Thôi phủ.
Khi nàng gõ cửa, ta vẫn còn đang ngủ. Giường bên cạnh đã trống – Thôi Thiệu đã vào triều. Tân hoàng vừa đăng cơ, còn rất nhiều tàn dư cần được dọn sạch, khiến chàng ấy bận tối mặt tối mày.
Khi ta tỉnh dậy, quản gia đã đứng chờ trong đại sảnh, toàn thân run lẩy bẩy.
Ta hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Quản gia quỳ sụp xuống:
“Bẩm phu nhân, bên ngoài có một vị Trần tiểu thư cầm hôn thư, nói nàng mới là chính thất của lão gia và là chủ mẫu của phủ này!”
Ta gật đầu, bảo ông ta mời Trần tiểu thư vào.
Nàng đến muộn hơn ta tưởng. Sau khi ta gả cho Thôi Thiệu, Trần lão gia đã nhanh chóng tìm cho nàng một mối hôn sự khác.
Phu quân nàng là người họ Trương, thuộc thế gia danh môn ở kinh thành, trước kia đứng về phe thái tử. Nhưng trong trận tranh quyền đoạt vị, Trương công tử bị đẩy ra làm kẻ c.h.ế.t thay, còn Trần tiểu thư giờ thành quả phụ, dẫn theo đứa con trai duy nhất của nhà họ Trương đến tìm Thôi Thiệu.
“Phu quân đâu?” – nàng vừa ôm con vừa hỏi, giọng ra lệnh.