Ngoại Thất Của Phu Quân Là Người Của Ta - Chương 7: Lật Tẩy Ván Bài
Cập nhật lúc: 2024-05-25 15:25:21
Lượt xem: 2,507
Lời nói của Sở Tương Nghi, giống như đòn chí mạng giáng vào hắn.
Đúng vậy, đây chính là vở kịch mà ta và nàng ta hợp lực dàn xếp.
Hắn cho rằng mình đang ngồi trên ngai vàng, phụ nữ giống như những chú chim được nuôi trong lồng, sẽ vì một chút cưng chiều của hắn mà tranh đấu lẫn nhau, còn hắn thì tự mãn về điều đó.
Nhưng thực ra, hắn là cái gì chứ? Hắn chẳng là gì cả.
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt sắc lẹm, kìm nén cơn giận.
Trong khoảnh khắc này, hắn đã hiểu ra tất cả, quay sang nhìn Sở Tương Nghi với vẻ mặt không thể tin nổi, trong mắt đầy vẻ thất vọng: "Tại sao nàng lại cùng nàng ta lừa gạt ta?"
"Ta xuất thân từ chốn phong trần, giả tạo, diễn trò, chính là thủ đoạn thường dùng ở chốn lầu xanh, ta tiếp cận ngươi, chỉ là để báo đáp ân cứu mạng ngày xưa của Quận chúa."
"Sự tốt đẹp mà ta dành cho nàng, còn không bằng những thứ đó sao?" Trong mắt hắn đầy vẻ khó hiểu.
"Thế gian này luôn cho rằng phụ nữ sẽ vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù, cuối cùng chỉ còn lại sự hận thù. Ngươi luôn kiêu ngạo, tự phụ, cho rằng mình là người được tranh giành. Nhưng lại dựa vào đâu mà cho rằng sự giả tạo của ngươi có thể sánh bằng tình chị em thắm thiết giữa nữ nhân chúng ta."
Hắn loạng choạng lùi về sau một bước, trong mắt đầy vẻ giận dữ, quát lớn: "Nàng chỉ là một nữ nhân lầu xanh, hạ tiện, những thứ ta cho nàng, đã là ước vọng cả đời của nàng rồi, nàng còn muốn gì nữa?"
Thế nhưng Sở Tương Nghi vẫn tiếp tục nói: "Ngươi diễn kịch lâu ngày, đến nỗi muốn lừa gạt chính mình rồi. Ngày nào ngươi cũng nói thân phận ta hạ tiện, là do ngươi không chê bai, ta mới có tư cách ở bên cạnh ngươi, ta nên biết ơn biết nghĩa với ngươi, ngươi còn khuyên ta đừng nên tự ti, hạ thấp bản thân như ngày xưa nữa, mỗi lần nhắc đến những điều này, trong mắt ngươi đều là sự khinh bỉ, coi thường. Nhưng nếu như còn con đường khác, ai lại muốn rơi vào chốn phong trần chứ? Ngươi và những vị khách kia chẳng khác gì nhau, ngươi không mảy may để ý đến sự đời khắc nghiệt, lòng người hiểm ác, chỉ biết trút lên người một nữ nhân yếu đuối. Trong mắt ngươi, ta chỉ là công cụ để ngươi trút giận, là món đồ chơi giải trí lúc rảnh rỗi."
Chu Bách Tự hừ lạnh một tiếng, rõ ràng hắn đã có suy nghĩ cố hữu của riêng mình, sẽ không vì vài câu nói mà thay đổi.
Sở Tương Nghi nhìn hắn, cười khẩy: "Trước kia cũng có một vị thư sinh giống như ngươi, đứng trên cao mà dạy dỗ ta, ngày hôm đó, cả gian phòng rộng lớn, chỉ có Quận chúa là lên tiếng bảo vệ ta, lời nàng ấy nói hôm đó, ta vẫn còn nhớ rõ. Nàng ấy mắng vị thư sinh kia uổng công đọc sách thánh hiền, không biết thương xót cho sự đời khắc nghiệt, không biết bảo vệ cho lẽ phải, tự cho mình là người thanh cao, lại đứng đây buông lời cay độc với những người phụ nữ đang phải chịu đựng nỗi đau khổ, vừa chê bai vừa chỉ trích, dùng việc dìm họ xuống để tôn lên bản thân mình cao quý. Quận chúa đã cứu ta, tôn trọng ta, bảo vệ ta, từ lúc đó, ta đã quyết định, ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy, người mà nàng ấy ghét, ta cũng sẽ ghét, mà ngươi, lại chính là người nàng ấy ghét."
Những lời ta đã nói với nàng ta, nàng ta vẫn còn nhớ rõ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngoai-that-cua-phu-quan-la-nguoi-cua-ta/chuong-7-lat-tay-van-bai.html.]
Nàng ta cũng chỉ là một người đáng thương, năm đó xảy ra nạn đói, nàng ta đã chứng kiến người thân lần lượt qua đời, cứ nghĩ rằng vất vả vào được kinh thành thì sẽ có đường sống, nhưng cuối cùng lại vì một miếng ăn cho đứa em trai mà bị chính người thân bán vào Minh Nguyệt Lâu. Nếu như có lựa chọn khác, ai lại không muốn sống một cuộc đời đúng đắn chứ?
Chu Bách Tự như bị những lời nói thẳng thừng kia khiến cho tổn thương, mắt đỏ hoe, đứng chôn chân tại chỗ, sát khí bừng bừng, ngay sau đó, hắn giơ tay bóp cổ Sở Tương Nghi.
Nhưng cùng lúc đó, ta đã rút kiếm trên tường ra, đặt lên cổ hắn.
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy một vết m.á.u nhỏ.
Hôm đó hắn không dám nhìn thấy máu, hôm nay ta dám.
"Nàng ấy là người của ta, ngươi không được động đến." Giọng ta lạnh lùng, đầy vẻ uy hiếp.
Ánh mắt hắn chuyển từ ta sang Sở Tương Nghi, tất cả cảm xúc trong mắt đều hóa thành sự tự giễu, khàn giọng nói: "Ta cứ tưởng mình là người dắt diều hâu, không ngờ lại bị diều hâu mổ mắt..."
Hắn buông tay ra, rời khỏi Quận chúa phủ, bước chân hơi loạng choạng, mỗi bước đi đều trở nên khó khăn.
Sự kiêu ngạo và tự phụ của hắn, khiến hắn không muốn tin vào tất cả những điều này.
Ngày hôm đó, Định Quốc Công phủ đã tung tin, nói rằng vị ngoại thất đã mất tích kia đã được tìm thấy, nhưng không may lại bị rơi xuống nước, bỏ mạng.
Anan
Kết quả này, nằm trong dự đoán của ta, đúng là tác phong của hắn. Kiêu ngạo như hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận mình bị hai người phụ nữ chơi trên cái lòng bàn tay, hắn nhất định sẽ tự tay dập tắt tin đồn.
Hắn tuyên bố ra bên ngoài rằng Sở Tương Nghi đã c.h.ế.t đuối. Kinh thành này chưa bao giờ thiếu chuyện ồn ào, qua vài hôm nữa, ai còn nhớ đến chuyện cũ nữa chứ.
Đối với hắn mà nói, coi như cũng đã hạn chế tổn thất.
Thế nhưng, Định Quốc Công lại giam lỏng hắn, bắt hắn phải ở trong nhà tự kiểm điểm bản thân.