Nghiên lộ nở rộ - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 18:24:34
Lượt xem: 230
"Không biết cô có nhớ hay không, lúc cô đại diện cho tân sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng, lúc ấy tôi đặc biệt không phục, cảm thấy cô gái ở thị trấn nhỏ nghèo cậu dựa vào cái gì vượt qua tôi, nên muốn nghe xem bài phát biểu của cô có cái gì. Nhưng mà tôi đến trễ, nên nghe thấy một câu —— ‘Tôi chỉ có một mình, thà là chính tôi’”.
"Tin hay không tùy cô, Trần Nghiên, lúc đó cô đã tỏa sáng."
Dương Hàn thổi ra một vòng khói, trong mắt tiếc nuối: "Nhưng sau khi cô kết hôn với Tống Diên Chi, tôi chưa từng thấy cô như vậy nữa."
Nghe những lời này, tôi hơi choáng và ký ức của tôi quay trở lại năm thứ nhất.
Trước khi khai giảng, bố mẹ tôi bắt tôi phải từ bỏ Đại học Nam Kinh để nuôi em trai đi học, chính bà tôi đã bán con lợn con ở nhà và bí mật đưa tôi lên tàu. Bà tôi là người đã bị áp bức cả đời và hiểu rằng chỉ có học mới có thể thay đổi vận mệnh của một người phụ nữ.
Tại buổi lễ khai giảng dành cho tân sinh viên, trong nước mắt, tôi đã hứa sẽ cố gắng đạt được những thành tựu cao trong các lĩnh vực do nam giới đảm nhiệm, tìm kiếm sự bình đẳng và tôn trọng thực sự trong một xã hội mà phụ nữ bị coi là thường và phải phục tùng, đồng thời làm việc không mệt mỏi để phụ nữ có được quyền tự chủ, đặt vào chiến trường quyết định, tìm kiếm và đấu tranh.
Sau đó, Tống Diên Chi và tôi kết hôn, khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên bền chặt hơn, hắn đã nhiều lần đề nghị hỗ trợ tôi nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý.
Cho đến cách đây một năm, tôi bị dọa sảy thai và phải từ bỏ chức vụ lãnh đạo cấp cao của Song Company để an thai. Nhưng cuối cùng đứa trẻ cũng không hể được cứu.
Cũng giống như tôi và Tống Diên Chi, tình yêu của chúng tôi đã tan vỡ từ lâu.
Sau khi bình phục, tôi muốn quay lại công ty, nhưng Tống Diên Chi lại nói: “Nghiên Nghiên, em thật may mắn. Với một người chồng có thể kiếm tiền và chăm sóc gia đình như anh, em có thể yên tâm tận hưởng hạnh phúc ở nhà.”
Sau mười năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ này có thể xấu đi. Một năm nay, tôi đứng sau lưng hắn, yên tâm hưởng vinh quang làm “bà Tống” nhưng lại quên mất rằng hào quang này đã phải trả giá bằng chính mình.
Nói cách khác, tôi là người yêu của Tống Diên Chi và là người vợ đảm đang của Chủ tịch Tống, nhưng tôi không còn là chính tôi.
Tôi cúi đầu đột nhiên muốn nói lời xin lỗi với người con gái đã từng nói: “Tôi chỉ có một mình, thà là chính tôi”.
Xin lỗi.
"Không biết cô có nhớ hay không, lúc cô đại diện cho tân sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng, lúc ấy tôi đặc biệt không phục, cảm thấy cô gái ở thị trấn nhỏ nghèo cậu dựa vào cái gì vượt qua tôi, nên muốn nghe xem bài phát biểu của cô có cái gì. Nhưng mà tôi đến trễ, nên nghe thấy một câu —— ‘Tôi chỉ có một mình, thà là chính tôi’”.
"Tin hay không tùy cô, Trần Nghiên, lúc đó cô đã tỏa sáng."
Dương Hàn thổi ra một vòng khói, trong mắt tiếc nuối: "Nhưng sau khi cô kết hôn với Tống Diên Chi, tôi chưa từng thấy cô như vậy nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghien-lo-no-ro/4.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nghe những lời này, tôi hơi choáng và ký ức của tôi quay trở lại năm thứ nhất.
Trước khi khai giảng, bố mẹ tôi bắt tôi phải từ bỏ Đại học Nam Kinh để nuôi em trai đi học, chính bà tôi đã bán con lợn con ở nhà và bí mật đưa tôi lên tàu. Bà tôi là người đã bị áp bức cả đời và hiểu rằng chỉ có học mới có thể thay đổi vận mệnh của một người phụ nữ.
Tại buổi lễ khai giảng dành cho tân sinh viên, trong nước mắt, tôi đã hứa sẽ cố gắng đạt được những thành tựu cao trong các lĩnh vực do nam giới đảm nhiệm, tìm kiếm sự bình đẳng và tôn trọng thực sự trong một xã hội mà phụ nữ bị coi là thường và phải phục tùng, đồng thời làm việc không mệt mỏi để phụ nữ có được quyền tự chủ, đặt vào chiến trường quyết định, tìm kiếm và đấu tranh.
Sau đó, Tống Diên Chi và tôi kết hôn, khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên bền chặt hơn, hắn đã nhiều lần đề nghị hỗ trợ tôi nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý.
Cho đến cách đây một năm, tôi bị dọa sảy thai và phải từ bỏ chức vụ lãnh đạo cấp cao của Song Company để an thai. Nhưng cuối cùng đứa trẻ cũng không hể được cứu.
Cũng giống như tôi và Tống Diên Chi, tình yêu của chúng tôi đã tan vỡ từ lâu.
Sau khi bình phục, tôi muốn quay lại công ty, nhưng Tống Diên Chi lại nói: “Nghiên Nghiên, em thật may mắn. Với một người chồng có thể kiếm tiền và chăm sóc gia đình như anh, em có thể yên tâm tận hưởng hạnh phúc ở nhà.”
Sau mười năm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ này có thể xấu đi. Một năm nay, tôi đứng sau lưng hắn, yên tâm hưởng vinh quang làm “bà Tống” nhưng lại quên mất rằng hào quang này đã phải trả giá bằng chính mình.
Nói cách khác, tôi là người yêu của Tống Diên Chi và là người vợ đảm đang của Chủ tịch Tống, nhưng tôi không còn là chính tôi.
Tôi cúi đầu đột nhiên muốn nói lời xin lỗi với người con gái đã từng nói: “Tôi chỉ có một mình, thà là chính tôi”.
Xin lỗi.
Tôi đã thất bại trong việc trở thành con người lý tưởng của mình.
7
Để giải quyết vấn đề ly hôn, tôi không xóa thông tin liên lạc của Tống Diên Chi. Mỗi ngày khi tôi thức dậy, tôi đều có thể nhận được tin nhắn từ hắn, đôi khi là một lời ăn năn, đôi khi là vài dòng bảo đảm sẽ chia tay với Trần Tuyết.
Cuối cùng, tôi mất kiên nhẫn và chặn tài khoản WeChat của Tống Diên Chi.
Không ngờ mấy ngày sau, khi tôi mời luật sư Thái đi ăn tối, Tống Diên Chi lại xuất hiện trên màn hình quảng cáo khổng lồ của Tòa Tháp Đôi.