Nghịch Cảnh Hóa Ra Là Phúc - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:15:41
Lượt xem: 101
5
Ban đêm tôi vội vã đi vào WC, tiện tay mở cửa.
Và rồi tôi nhìn thấy… Thẩm Tinh Trạch đang đứng dưới vòi hoa sen, nước chảy xuống từng múi cơ bụng, chầm chậm theo dòng nước trôi xuống.
“A!” Tôi hét lên một tiếng đầy kinh hãi.
Một ít nước b.ắ.n lên người tôi, áo ngủ dính nước trở nên hơi mỏng manh, lộ chút gì đó.
Thẩm Tinh Trạch đứng ngây ra tại chỗ, đỏ mặt lan cả lên cổ. Anh vội nghiêng người lấy khăn tắm quấn quanh eo.
Tôi lập tức làm ra vẻ trách móc:“Sao anh không khóa cửa chứ?”
Anh ngượng ngùng, hơi ấm ức: “Thế còn cô? Thấy cửa đóng mà cũng không gõ.”
Tôi có chút lúng túng, nhận ra lỗi là ở mình: “Tại tôi quen tay thôi nhưng mà anh tắm cũng phải khóa cửa chứ!”
Anh gãi đầu, đỏ mặt hơn: “Tôi cũng quen rồi.”
Thẩm Tinh Trạch lau tóc: “Tôi cũng gần xong rồi, cô dùng đi.”
Rồi anh bước ra khỏi phòng tắm.
Xong việc, tôi quay lại phòng. Không biết có phải vừa rồi bị Thẩm Tinh Trạch kích thích hay không mà đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng viết tiểu thuyết lấy anh làm hình mẫu nam chính.
Bây giờ đang thất nghiệp, tôi chỉ còn biết cố gắng kiếm thêm từ nghề viết.
Viết xong, nhìn lại đồng hồ đã hơn mười một giờ.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Cô muốn ăn bữa khuya không?” Giọng nói ấm áp của Thẩm Tinh Trạch hỏi.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng thấy hơi đói.
Tôi vội đăng bản thảo vừa viết xong lên mạng rồi ra ngoài cửa: “Anh nấu món gì ngon thế?”
Thẩm Tinh Trạch đặt trước mặt tôi một tô mì, mùi thơm ngào ngạt chẳng kém gì tiệm lớn, nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
“Mì dầu hành.”
Tôi mừng rỡ reo lên: “Đây là món tôi thích nhất!”
“Thẩm Tinh Trạch, có phải anh biết tính toán không đấy? Món nào anh nấu cũng vừa hay là món tôi yêu thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghich-canh-hoa-ra-la-phuc/chuong-4.html.]
“Cứ cho là tôi biết tính toán đi, nhanh ăn đi.”
Anh nhìn tôi cười, ánh mắt dịu dàng như những vì sao lấp lánh, gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ ấy thật đáng yêu, khiến người ta muốn... làm gì đó.
Thấy anh thế này, đầu tôi bất giác nhớ lại hình ảnh lúc vào nhầm phòng tắm, cộng với những cảnh trong cuốn tiểu thuyết mà tôi đang viết lấy anh làm nam chính, không ngừng tràn vào tâm trí.
Mặt tôi nóng bừng, vội cúi xuống ăn mì để che giấu.
Mì ngon tuyệt. Ở chung với Thẩm Tinh Trạch đúng là một món hời.
6
Không lâu sau, tôi nhận được tin tức về buổi họp lớp của các bạn học. Tôi và Ngô Vĩnh cùng học trong một lớp, nên chắc chắn sẽ gặp lại anh ta.
Tôi thật sự không muốn gặp lại Ngô Vĩnh.
Ba năm tình cảm đối với tôi mà nói, không buồn là điều không thể nào.
Nếu không thì tôi đã không phải theo dõi thái độ của anh ta suốt nhiều tháng qua, chọn cách tự dối mình.
Không ngờ, một tấm lòng chân thành lại bị đối xử như vậy.
Tuổi thanh xuân không thể nào lấy lại được.
Anh ta nói sẽ chuyển tiền cho tôi nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy động tĩnh gì, nên tôi buộc phải gặp mặt.
Ngô Vĩnh là người rất sĩ diện, chắc chắn sẽ khoe khoang về giải thưởng lớn của mình, phô trương sự giàu có.
7
Tôi đến buổi họp lớp cùng với mọi người.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy bên trong đang bàn tán về mình.
“Anh Ngô, Giang Dư Dư đâu?”
“Đúng vậy, trước đây không phải hai người như hình với bóng sao?”
“Hôm nay cô ấy không tới sao? Không nghe thấy gì cả.”
Sau đó, tôi nhìn thấy Chu Dao, người đã PUA* Thẩm Tinh Trạch đẩy cửa bước vào.
*PUA: thao túng tâm lý
Tôi lập tức đi về phía Ngô Vĩnh.