Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghệ thuật sát phu - 6

Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:45:16
Lượt xem: 143

Ta từng đến thăm Trịnh cô nương khi hắn đi vắng, Trịnh Hoàn là người hiền lành, dịu dàng và rộng lượng, nàng ta bế hai đứa con đi chợ mua đồ, vừa nói vừa cười.

 

Đường nhân - bố lão hổ - tiểu phong tranh (Người đường, hổ vải, diều nhỏ). Ta choáng váng, đầu gối bị trẹo, hôm đó không sao nhưng hôm sau lại sưng tấy.

 

Hoán Ngọc gọi Thập Nhị đến, hắn chỉ ném một ít thạch cao xuống, rất có chiếu lệ.

 

"G..iết người là công việc chính của ngươi, việc chữa bệnh chỉ thỉnh thoảng mới cần."

 

Nghe ta lạnh lùng nói, hắn không vui: “Có bao nhiêu người bình thường bị gãy chân chỉ dùng hai tấm ván, phu nhân thật khó chịu.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta không tức giận mà lại nghĩ đến chuyện khác: “Tần tiên sinh, có biết làm thế nào sinh nam tử không?”

 

Tần Thập Nhị vẻ mặt sợ hãi: “Phu nhân định làm gì?”

 

Ta trông rất yếu đuối và buồn bã: “Tướng công ta có một số bí mật không thể nói ra. Hắn không thể có con, ta lại muốn làm mẫu thân. Có thuốc nào có thể chữa khỏi được không?”

 

Tần Thập Nhị nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta rồi vội vàng bỏ chạy.

 

Đến giờ ăn tối, mẹ chồng cho người gọi, ta cau mày hỏi Hoán Ngọc có chuyện gì, nàng có chút không kiên nhẫn nói: “Chuyện của Tần tiên sinh, một nam nhân trưởng thành ở trong nhà, luôn luôn ở trong viện của phu nhân. Vấn Đông nói lão phu nhân của chúng ta rất tức giận."

 

 

Ta nói "Ừ" và nhờ người đưa Tần Thập Nhị đến đó. Ta đã cố tình yêu cầu hắn ở lại, chỉ trong ngày hôm nay thôi.

 

10

 

Trước khi vào nhà, ta chỉ hỏi Hoán Ngọc: “Có ai ở đây không?”

 

Hoán Ngọc nhẹ nhàng nói: “Thức ăn ngon, đây là một sự việc bất ngờ nhưng không phải tất cả đều có mặt ở đây. "

 

"Tốt."

 

Ta bước qua cửa và nói: “Sao lại bảo con đến đây vào bữa tối?”

 

Mẹ chồng cụp mắt liếc nhìn khi ta bước vào, rất lạnh lùng, khác hẳn với vẻ ngoài hiền lành ta thấy lúc nhỏ.

 

“Trong lúc nhi tử của ta đi vắng, ngươi đã làm chuyện vô đạo đức gì vậy?”

 

“Trời ơi, mẫu thân nói gì vậy?” Ta giả vờ rất buồn, mặt trắng bệch như tờ giấy, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.

 

Nếu ai cũng biết chuyện này thì có thể ta sẽ không làm tốt được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghe-thuat-sat-phu/6.html.]

"Ý ta là, ngươi mang tên kia tới đây! Ta đã phái người đi tìm nhi tử của ta, chờ nó trở về, ta sẽ bảo hòa ly với ngươi, một nữ nhân phóng túng!"

 

Ta ngã xuống đất, rưng rưng nước mắt: “Mẹ chồng nói những lời như vậy không có căn cứ, là bảo con c..hết đi!”

 

Mẹ chồng tức giận ném vật gì đó về phía ta, ta quay đầu tránh: “Mẹ chồng g..iết con mất.”

 

"Ta!"

 

"Lão phu nhân không phải bảo chúng ta đến nói chuyện sao? Bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Đúng vậy, Huệ Dư của chúng ta đang khóc ở trong sao? Không được, ta phải đi vào nhìn xem!"

 

Người lên tiếng là thẩm nương giàu có nhất gia tộc ta, hàng xóm, họ hàng thân thích không bỏ rơi ta. Ta khóc nhiều đến nỗi bên ngoài ồn ào.

 

Mẹ chồng đã hoảng sợ: "Có chuyện gì thế? Ai ở ngoài vậy?"

 

"Là họ hàng thân thích của con, thưa mẫu thân. Hôm nay là sinh thần của con."

 

Ta đứng dậy, rưng rưng nước mắt, đẩy cửa ra: “thẩm nương ơi giúp con với, mẹ chồng không cho con sống.”

 

Trước đây, họ hàng thân thích đều phản đối chuyện gả ta cho Tạ Chỉ, thẩm nương đã ôm ta vào lòng và tranh cãi với phụ thân ta về việc có thể người họ hàng tội nghiệp đời thứ ba có nguồn gốc không tốt như thế nào.

 

Phụ thân ta không nghe lời và nuôi Tạ Chỉ như con ruột của mình. Để không làm Tạ Chỉ xấu hổ, sau đó ta ít liên lạc với những người thân này hơn, nhưng bây giờ thẩm nương đã thay ta nói chuyện.

 

“Có chuyện gì vậy?!” thẩm nương kêu lên, ôm ta vào lòng: “Ỷ mình sống lâu là có thể chiếm tổ chim ác sao?"

 

Câu nói này gần như khiến mẹ chồng tức giận, bà ta ngồi trên ghế dài, xoa n.g.ự.c mấy lần mới bình tĩnh.

 

"Thê tử tuyệt vời này ngươi có được là cướp người ngay trước mặt ta!"

 

"Đi thôi!" thẩm nương và vài người trong nhà kéo ta ra trước mặt mẹ chồng: “Huệ Dư của chúng ta từ nhỏ đã là đứa nhỏ ngoan nhất Phàn Thành. Tại sao nhi tử của ngươi có thể hòa ly? Đồ bẩn thỉu, nếu hôm nay ngươi không cho ta xem bằng chứng, ngươi sẽ không xong với ta đâu! "

 

Tạ Chỉ và mẫu thân hắn bắt nạt ta vì ta không có phụ mẫu, làm nhiều việc sau lưng ta, ta luôn nhắm mắt làm ngơ. Họ không biết rằng ta cũng có người ủng hộ mình, chỉ là họ chưa ra mặt thôi.

 

"Đi!" Mẹ chồng lúc này rất hùng hổ, bất kể kế hoạch trước đó của bà ta là gì, bà ta phái người đưa Tần Thập Nhị tới.

 

Khi Tần Thập Nhị vào nhà, ta cứ khóc mãi, đôi mắt sưng húp như hai hạt đào. Hắn cau mày liếc nhìn ta, có chút khó chịu, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó với hắn. Ta đột nhiên kêu lên rõ ràng: "Mẹ chồng thực sự đang nói về hắn à?"

 

Vẻ mặt mẹ chồng có chút tự hào và nhẹ nhõm: “Có người ngoài qua đêm, gian dâm là phạm quốc pháp, Ngụy gia không biết điều đó sao?”

 

 

Loading...