Nghệ thuật sát phu - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:44:46
Lượt xem: 167
Ta chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt của nam nhân này đẫm nước mắt, lời nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Chữa như thế nào?”
“Ba ngàn lượng, có thể vẫn yếu, nhưng tạm thời chưa c..hết được.”
Ta gật đầu: “Độc dược này bán như thế nào? Ta chia một phần.”
Hắn nhìn ta mỉm cười và nói: “Hai mươi xu.”
"Ngươi tính toán như thế nào?"
"Phu nhân, người c.h.ế.t không có giá trị, nhưng người sống lại có giá trị."
Nghe khá thú vị nên ta gõ gõ ngón tay lên bàn: "Là ai đã mua độc dược của ngươi? Ngươi ra giá, ta chắc chắn sẽ mua."
"Tại hạ là Tần Thập Nhị, người mua thuốc là Tạ Chỉ, tướng công của phu nhân."
Tần Thập Nhị khum nắm tay, nói rất nhanh tên của mình: "Hắn cũng đã sai rất nhiều người mua và trả rất nhiều tiền, chuyện này đã kéo dài ba năm rồi, thê tử của hắn đã bị bệnh."
Đã hơn ba năm, nghĩa là chỉ mấy ngày sau khi Tạ Chỉ cưới ta, hắn đã bắt đầu nghĩ đến việc đầu độc ta, ta tức giận đến mức ngứa răng, cổ họng tanh ngọt, nôn ra một ngụm máu.
Tần Thập Nhị thấy vậy vội vàng lùi lại một bước: "Phu nhân, chúng ta thỏa thuận trước đi, ta không cho nợ, tiền trao cháo múc."
Ta lấy khăn tay ra, lau vết m.á.u trên miệng, lại nhấp một ngụm trà: “Được rồi, đưa tiền cho ta, Tần đại phu, xin hãy báo giá cho ta, ta muốn lấy độc dược, không có thuốc giải."
Tần Thập Nhị kê đơn thuốc cho ta, dặn dò hàng ngày phải uống đúng giờ, đúng lịch, ta xem rồi trực tiếp đưa thêm tiền.
“Ngươi có thể sống ở đây. Tướng công của ta sắp c..hết nên trong nhà cần có một nam nhân.”
Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Tần Thập Nhị cuối cùng cũng trở nên cứng đờ, khiến ta thấy vui mừng.
8
Hoán Ngọc nhờ người đi tìm Mã đại nhân, người chịu trách nhiệm vận chuyển đường thủy, đồng thời thêm một số tiền để tống khứ cả ba người. Trịnh Hoàn, sống ở phía bắc thành, là khuê nữ của một gia tộc gia giáo, bây giờ nàng ta mới mười sáu tuổi và đã có hai đứa con, một nam một. nữ.
Kỹ nữ ở Tiêu Chiêu lâu là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, đàn, hát và múa rất giỏi, Tạ Chỉ đã trả giá rất cao để chuộc thân cho nàng ta.
Và Tôn Diệu Châu thực sự là một người tuyệt vời.
Những gì ta chuẩn bị năm ngoái đã hoàn thành.
Ta ngồi cùng Tôn Diệu Châu trên chiếc ghế trang nhã của Tiểu Chiêu lâu, mỉm cười nghĩ rằng ngày Tạ Chỉ biết Tôn Diệu Châu là ai sẽ rất sôi động.
Hôm nay ở Tiểu Chiêu lâu đang diễn kịch kể lại việc Kinh Kha ám sát Tần vương, khi con d..ao găm xuất hiện dưới danh nghĩa Đồ Vương Nhi, ta đã bật cười.
Tôn Diệu Châu cũng cười, nàng ta để tách trà xuống, nói: “Nghe nói Ngụy phu nhân phái người đi Giang Nam?”
Ta nói với nàng ta rằng ta là một góa phụ, tướng công ta họ Ngụy, hắn đã mất được bốn, năm năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghe-thuat-sat-phu/5.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"À, để điều tra một chuyện."
Tôn Diệu Châu nhìn ta: “Phu nhân có hài lòng với việc điều tra không?”
"Vô cùng hài lòng."
Ta cầm tách trà lên và uống một ít trà thay rượu. Tôn Diệu Châu không nói gì mà uống hết tách trà Hạp Trung.
Khi nói chuyện với người thông minh, chúng ta không cần nói quá nhiều, nói mập mờ cũng có thể hiểu rõ.
Tôn Diệu Châu quả thực là một nữ tử giang hồ, được mệnh danh là người nói dối hàng đầu trong giới, mọi người trong giới gọi nàng ta là mỹ nhân yến (chim yến xinh đẹp).
Tạ Chỉ quản lý tiền của Ngụy gia chúng ta đã được mấy năm, hiện tại hắn đang âm thầm đấu tranh. Vốn dĩ là muốn dùng tiền nuôi sống bản thân, tạo chút ồn ào, nhưng bây giờ thì tốt rồi, có mỹ nhân yến như vậy, ta bớt lo lắng phần nào.
Ta muốn Tạ Chỉ c..hết vì tuyệt vọng mà chẳng có được gì.
Vừa nghĩ, ta vừa gọi một giỏ trái cây khác: “Nghe nói bệnh tình của phu nhân Tạ Chỉ đã đỡ hơn nhiều, Tôn cô nương thật là tốt bụng.”
“Khỏe lại là may rồi. Chuyện đó sao lại liên quan gì đến lòng tốt của muội? Trước đây, muội đã hỏi thăm vì một số giao dịch giao thương có liên quan, nhưng bây giờ công việc gần như đã hoàn tất, sau này sẽ không có gì phải lo lắng."
Tôn Diệu Châu duỗi người, mặt và đôi mắt nàng ta sáng ngời, dường như thương gia của chúng ta sắp kiếm được rất nhiều tiền.
"Tạ lang vừa tuấn tú, có tiền, phong thái lại tao nhã. Ta còn cho rằng hắn là người trong lòng của Tôn cô nương chứ?"
Tôn Diệu Châu rút tay khỏi đĩa trái cây, nghiêm túc nhìn ta: “Tỷ, tỷ có biết có nam nhân đoạn tụ không?”
"À?" Ta bối rối, tự hỏi làm sao nàng ta có thể nói điều này.
"Nữ nhân cũng vậy."
???
Ta suýt chút nữa sặc phun ra một ngụm nước, ôm n.g.ự.c ho khan, Hoán Ngọc cũng lo lắng trừng mắt nhìn Tôn Diệu Châu. Thay vào đó, nàng ta lại cười một cách chân thành: “Tỷ tỷ, nam nhân không có thứ gì tốt cả. Nếu tỷ chọn được người nào đó thì phải nhờ người xem xét kỹ cho tỷ.”
Ta ho, gấp chiếc khăn tay lại và quàng vào thắt lưng.
"Cô nương nói có đạo lý, trước kia ta không biết, ta còn tưởng rằng lòng người bằng xương bằng thịt, sau này ta mới biết là không phải như vậy, may mắn vì ta là thương nhân, không phải là một con nai."
"Tốt lắm. Muội biết có vài người có quan hệ tình cảm với nam nhân. Cuối cùng, kể cả xương cũng suýt bị bán" Nói đến đây, Tôn Diệu Châu không cười, đôi mắt như ao nước đang di chuyển: "Sau này ta chỉ bàn chuyện giao thương với nam nhân."
9
Trên đường về, ta mua một vài thoại bản, một cuốn kể về việc Mạnh Nữ g..iết thân tộc và đầu độc mẹ chồng, cuốn còn lại là sách cấm, kể về câu chuyện của hai nữ nhân.
Ta đã gửi một cuốn đến viện cùng với quà tặng cho mẹ chồng tháng này, cuốn còn lại ta để dưới đèn.
Trịnh Hoàn lại mang thai, Tạ Chỉ gần đây cũng ở đó một thời gian, chỉ nói rằng hắn sẽ lại đi về phía Nam để giám sát hàng hóa.