Nghệ thuật sát phu - 12 (END)
Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:49:58
Lượt xem: 189
Nàng thở dài: “Tỷ đoán lần sau gặp muội sẽ phải đi rất xa.”
Tỷ tỷ nắm lấy tay ta và nói: “Lần này quay về, Dục Đô đã xảy ra chuyện, Vận Vương đã bán hết gia sản, tất cả các nô lệ trong Vương phủ đều bị bán hết, của hồi môn của tỷ cũng trong số đó. Lần này trở lại, thứ nhất là gặp muội, thứ hai là cần muội giúp đỡ."
Ta nắm tay tỷ tỷ nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, tin tức của Phàn Thành không tốt, nhưng cũng không bị chặn hoàn toàn, muội đã tính sổ và chuẩn bị sẵn rồi.”
Nghĩ đến điều gì đó, ta mỉm cười ghé sát vào tai tỷ tỷ: “Muội nhìn thấy rồi, vinh quang này đang đến."
Tỷ tỷ siết c.h.ặ.t t.a.y ta và nói: “Đừng nói nhảm.”
Giống như hồi còn nhỏ, ta tựa đầu vào lòng mẫu thân: “Tỷ tỷ, ước gì chúng ta đừng lớn lên.”
"Mặc kệ muội nói nhảm cái gì, cháu trai của muội cũng sẽ chạy trốn, không biết khi nào mới có thể gặp lại nó. Nó từ nhỏ đã coi muội như tỷ tỷ thực sự. Bây giờ muội đã ở Dục Đô xa xôi, nó chỉ có thể nhớ muội thôi."
Tỷ tỷ dùng lòng bàn tay vuốt tóc ta và nói: “Muội là muội muội ruột của tỷ, sang năm sau khi tình hình ổn định, tỷ sẽ cử người đến đón muội.”
"Được rồi, muội sẽ chơi với cháu trai."
Ta cắt đứt quan hệ với Tạ Chỉ và mẫu thân hắn, dọn dẹp tất cả các cửa hàng của Ngụy gia.
Tạ Chỉ bán đồ khắp nơi để lấy tiền trả nợ, nhưng hắn không biết xấu hổ mà lại đến chỗ ta xin tiền.
Cuối năm, Trịnh Hoàn ôm con đến nhà tìm. Ta nói với nàng rằng nếu nàng để lại đứa con trong bụng cho ta, ta sẽ đưa cho nàng một khoản tiền. Trịnh Hoàn đồng ý và đưa con đến cho ta vào mùa xuân năm sau.
Lúc đó, ta đã nuôi tám người con, bốn nam và bốn nữ, tất cả đều rất ngoan, hầu hết đều là do của các gia đình nghèo.
Sức khỏe của Tạ Chỉ ngày càng tệ, mẹ chồng đã mấy lần đến gặp ta xin tiền đi khám bệnh. Ta không cho, bà ta ra ngoài khóc, nhưng câu chuyện của mẹ con bà ta đã được ta truyền ra khắp các con phố, ngõ hẻm. Bây giờ ta có đủ cơm ăn áo mặc, không ai nói xấu ta nữa.
Khi Tạ Chỉ sắp c..hết, ta đến gặp hắn, thiếu niên ngày xưa giờ đã hốc hác, nằm trên giường không ngừng lẩm bẩm, kể cả những lời chửi bới thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nghe-thuat-sat-phu/12-end.html.]
Trong những ngày dưỡng sức này, Tần Thập Nhị thường xuyên gọi người đến đưa đơn thuốc, sắc mặt ta hồng hào, trắng trẻo, Hoán Ngọc nói ta xinh đẹp vô cùng.
Ta duyên dáng ngồi xuống đầu giường Tạ Chỉ, cầm lấy bát thuốc mới sắc: "Tướng công, đã đến giờ dậy uống thuốc rồi."
Tạ Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn ta, giơ tay lật đổ bát thuốc.
Ta kêu lên: "Sao tướng công lại tức giận như vậy? Còn nhớ trước lúc hạ độc ta không? Trong bát thuốc này chính là dược, tướng công không uống sao?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn hét lên "nữ nhân độc ác" khó hiểu, ta cười lớn: "Ta là ‘nữ nhân độc ác’ sao? Ta tới đây muốn nói cho ngươi một chuyện, ta đã giấu kín nhiều năm, vẫn chưa nói cho người khác biết."
“Lúc Tạ gia ngươi nghèo khó, mẹ chồng đành phải đi bán dâm mấy ngày, tướng công có biết không?” Ta cười nói rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên người hắn: "Phụ thân ta, à không, phụ thân ngươi cũng được người ta giới thiệu đi chăm lo cho việc làm ăn của mẹ chồng đấy. Mẹ nuôi tội nghiệp của ta c..hết trẻ, chỉ để lại một nữ nhi. Ngươi đoán xem? Phụ thân ngươi phát hiện còn có một đứa con kế thừa hương khói bên ngoài nên ép nhận là họ hàng xa, chỉ để chăm sóc ngươi.”
Tạ Chỉ dường như đang quay đầu lại, nắm chặt lấy cổ tay của ta: "Ngươi nói cái gì? ngươi nói cái gì?!"
Ta nhẹ nhàng nói, giống như mười sáu năm qua, lễ phép, ngoan ngoãn: “Ta nói này tướng công, mọi thứ trong Ngụy phủ đều thuộc về ngươi. Nếu trước khi thành hôn, ông ta nói những điều này cho ta biết thì tướng công chắc chắn có phụ thân.”
Thật là một điều kỳ lạ, thật tuyệt nếu viết nó vào thoại bản, có thể sẽ kiếm được vài giọt nước mắt.
Ta là một cô nhi được mẹ nuôi đón về trước khi qua đời, nghe nói phụ thân ta rất coi trọng tình yêu và lẽ phải, hắn cho rằng ta là ký ức mà mẹ nuôi để lại cho hắn nên hắn luôn nuôi dưỡng ta như con gái ruột của mình. Cho đến khi Tạ Chỉ xuất hiện, vì muốn giữ thể diện nên hắn đã nghĩ ra cách như vậy, để ta và Tạ Chỉ trở thành thanh mai trúc mã.
Ta thoát khỏi tay Tạ Chỉ, đặt lòng bàn tay lên n.g.ự.c hắn, làm ra tư thế ôn hòa: "Phụ thân ngươi nghĩ rằng chúng ta sống tốt sẽ rất tốt."
Ta thở dài, mở cửa rời đi, chuẩn bị lập danh sách người thân và tổ chức yến tiệc vào buổi tối.
Tiểu nữ búi tóc hai vòng từ hành lang chạy tới, vừa chạy vừa gọi mẫu thân, ta vui vẻ đồng ý và bế lên: “Nam nam (囡囡 -cách gọi trẻ em một cách thân mật) ăn cơm xong biến thành quả bóng rồi, mẹ không thể bế được nữa.”
(--END--)