Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày xuân tiêu tán - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:40:22
Lượt xem: 372

3

Nghĩ đến đây, ta cố gắng vùng vẫy để lấy cái bát ăn.

Tiêu Dật Hiên sợ ta tự tử, nên luôn chỉ thị cho người hầu cho ta ăn no rồi mới mang đồ ăn đi.

Lần này là do người hầu chưa kịp mang cơm đến thì Tiêu Dật Hiên đã vào.

Cái gọi là cho ăn thì chỉ là nhét bừa vào mồm, nuốt không trôi, họ hết kiên nhẫn rồi.

Trong phủ đệ rộng lớn này, ta giống như một con sâu bọ, bị người ta giày xéo.

Sợi xích siết chặt bàn tay ta , cuối cùng trước khi bàn tay bị đứt thì ta cũng đã với ta được cái bát.

Ta không ngần ngại đập vỡ cái bát.

Đang định cắt nàng tay thì cánh cửa Mật thất mở ra.

Tỷ tỷ ta mặc một chiếc váy lụa đỏ bước vào, sắc mặt hồng hào, chẳng hề có dáng vẻ người bệnh.

Thảo nào hôm nay tâm trạng Tiêu Dật Hiên tốt như vậy, hóa ra ý trung nhân đã ở trong lòng rồi.

"Tỷ muội ta mới một năm không gặp mà muội đã già hẳn đi rồi."

Hừ, đâu chỉ là già đi.

Ta ăn uống nghỉ ngơi đều ở trong này, chân tay sớm đã bị chuột bọ cắn xé không ra hình người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-3.html.]

"Muội có biết một năm nay ta đã sống như thế nào không, hoàng tử Dạ Tần chỉ là một kẻ biến thái, hành hạ ta thành ra thế này, còn ngươi thì sao!"

Tỷ tỷ dẫm lên tay ta, nghiền đi nghiền lại.

"Ở trong thành Kim Lăng giàu có phồn hoa này, ăn ngon uống sướng."

Trên thực tế thì không phải như vậy, phong cảnh non nước của Dạ Tần rất đẹp, rất thích hợp để dưỡng sức.

Mới gả đến phủ, tỷ tỷ với tiểu vương gia ân ái lắm, chiêu đãi ta tử tế, lúc đó ta đúng là ốm liên miên.

Nhưng từ nhỏ tính tỷ tỷ đã vậy, hễ thứ gì tỷ ấy thích là không được phép có thêm thứ nào khác xen vào.

Ngày nào tỷ cũng giữ khư khư tiểu vương gia bên mình, nghi thần nghi quỷ, thấy thanh nữ nào xuất hiện cạnh hắn là ghen tuông đại náo, bất kể thân phận cao hay thấp.

Cứ đà ấy lâu ngày, hai người chẳng còn tình cảm, tỷ ta nghĩ ngợi quá độ, mới mắc bệnh!

Muốn cười lắm nhưng sức đã chẳng còn.

Bị giam ở ngục ta không thấy ánh mặt trời này, tính là ăn ngon uống sướng đấy hả?

“May thay tướng quân vẫn còn nhớ ta tình nghĩa năm xưa với ta, giờ ta trở về, vị trí Hầu phủ phu nhân này chỉ có thể là của ta thôi.”

Dứt lời ả cầm mảnh vỡ cứa cổ ta.

Khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, ta thấy Tiêu Dật Hiên hốt hoảng chạy vào mật thất.

Tỷ ta cất tiếng khóc cạn, gục vào lòng hắn ta.

 

Loading...