Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày xuân tiêu tán - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:43:09
Lượt xem: 756

16

Quả thực là ta hôm sau sau khi bị đánh, Tiêu Dật Hiên đã lên cơn sốt cao.

Các thái y đi đi lại lại không dứt, đều chỉ nói là nhiễm phong hàn.

Cho đến khi vết thương trên lưng bị lộ ra thì các thái y đều hoảng hốt.

Vốn chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng sao lại có thể loang ra thành một cục to như vậy.

Ta đứng bên cạnh, nước mắt nhạt nhòa.

“Thái y có cách nào chữa trị không?”

Lúc các thái y đều bó tay, thì Tất Du Lễ đến.

Hắn cau mày vén chăn của Tiêu Dật Hiên lên, bịt mũi khẽ nói:

“Xác thịt đã bị thối, nếu không xử lí thì sợ không bảo vệ được nửa thân thể này.”

Lời vừa nói ra, Tiêu hầu gia hít một hơi thật mạnh, vội vã bước lên:

“Vậy ngươi mau nói nên xử lí như thế nào chứ, vốn là một vết thương do bị đ.â.m thôi mà, sao lại có thể nghiêm trọng đến thế!”

Tất Du Lễ chậm rãi mở lời:

“Bây giờ chỉ là vết thương nhỏ, nhưng Tiêu tướng quân vốn còn vết thương cũ chưa lành, mà lại đi xe ngựa đến Dạ Tần, mệt mỏi không nói đến, mồ hôi thường ngày cũng sẽ bị nhiễm trùng, nên mới lan đến mức này.”

Tiêu hầu gia đã sớm nghe chuyện về công chúa ở Dạ Tần nên càng thêm căm hận.

“Muốn xử lí chỗ xác thịt bị thối thì phải cắt hết toàn bộ mới được, không thể dùng thuốc gây mê, thuốc gây mê gây tổn hại cho sức khỏe, đối với hồi phục của Tiêu tướng quân rất bất lợi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-16.html.]

Thấy Tất Du Lễ nói dối giọng điệu đường hoàng nghiêm chỉnh, ta nhịn cười rất vất vả.

Mặc dù Tiêu hầu gia có chút không đành nhưng vì muốn bảo toàn tính mạng nên vẫn chấp nhận cách làm này.

Mọi người đều bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại ta và Tất Du Lễ.

Rốt cuộc vở kịch hay này chính là do ta tạo ra, đương nhiên phải tự tay đến làm kết liễu.

Tất Du Lễ đưa d.a.o cho ta: “Ngườii đã nghĩ kĩ chưa? Không sợ?”

Lòng ta tràn ngập hận thù.

“Sợ ư? Chỉ sợ tay nghề của mình không đủ điêu luyện nên không thể khiến cho hắn biết thế nào là nỗi đau thấu xương.”

Ngay khi lưỡi d.a.o đ.â.m vào da của Tiêu Dật Hiên, nỗi hận mà ta ấp ủ bấy lâu nay cuối cùng cũng đã có chỗ để giải tỏa.

Sự nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng phản công được rồi.

Lúc đầu ta định cho Tiêu Dật Hiên nếm trải nỗi đau bị mất đi chân tay, nhưng bây giờ thì còn quá sớm, nỗi đau mà hắn chịu đựng chưa đủ.

Từng nhát d.a.o lướt xuống, Tiêu Dật Hiên đang hôn mê dần dần cũng tỉnh lại.

 m thanh rên rỉ vì đau đớn lan khắp cả cung điện.

Hầu gia nghe thấy như vậy thì cuống quít đi xung quanh muốn đi vào nhưng bị Vinh Uyển ngăn lại.

"Hầu gia, chẳng lẽ ngài không muốn để tình hình của phò mã trở nên nghiêm trọng hơn sao."

Loading...