Ngày Xuân Ấm Áp - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:21:00
Lượt xem: 773
13
"Tướng quân."
Ta mỉm cười, nhưng vì chột dạ, lại không biết nên đối diện với hắn thế nào.
Tiêu Hành giơ tay, chặn lại lời ta định nói.
Hồng Trần Vô Định
Thực ra, ta cũng không biết mình nên nói gì.
Ta vui vì hắn đến cứu ta, nhưng lại không muốn hắn đến.
Khi trời sáng, chuyện Thái tử bị ám sát sẽ bại lộ.
Lúc đó, hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.
Nếu hắn mang ta theo, e rằng khó thoát thân.
"Ta chỉ muốn hỏi nàng, từ khi nhìn thấy ta, nàng đã tính toán đến tận hôm nay rồi sao?"
Ta lắc đầu.
"Ta cũng chỉ đi từng bước mà thôi."
Hắn lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng nghĩ xem, bước tiếp theo phải làm gì?"
Ánh mắt hắn khóa chặt ta, giọng điệu tuy không tức giận, nhưng lại đầy áp lực.
Tim ta trùng xuống, lắc đầu: "Ta không nghĩ ngài sẽ đến."
"Vậy nên, kế hoạch tiếp theo của nàng là vào cung?" Hắn hỏi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Ta cúi đầu, không trả lời.
Ta thực sự đã có ý định đó.
Bằng sức của ta, ta không thể vĩnh viễn bảo vệ gia tộc.
Vào cung, chính là lựa chọn mang lại lợi ích lớn nhất với cái giá thấp nhất.
Chỉ khi nắm trong tay quyền lực, ta mới có thể hoàn toàn làm chủ vận mệnh của mình.
Tiêu Hành đứng bật dậy, cơn giận dâng đến cực điểm, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
"Ta cho nàng một đêm để suy nghĩ."
"Nếu nàng muốn vào cung, ta sẽ giúp nàng!"
Hắn không quay đầu, rời đi ngay lập tức.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài một hơi.
Trời sáng, Tiêu Hành đẩy cửa bước vào.
Ta đã ngồi bên giường chờ hắn.
Hắn nhìn ta, hơi sững lại, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt lại lạnh như băng.
"Đã nghĩ kỹ chưa?"
Ta gật đầu.
"Nàng vẫn muốn vào cung?" Hắn nói, đáy mắt tràn đầy lửa giận.
Ta xua tay: "Không, ta muốn về Mạc Bắc."
Hắn ngây ra một lúc, biểu cảm nhanh chóng thay đổi.
Hắn bước đến bàn, rót một chén trà lạnh, uống một hơi cạn sạch.
"Vân Bình Khánh, Mạc Bắc không phải nơi nàng muốn đi thì đi, muốn rời thì rời."
Ta gật đầu đáp: "Ta biết."
Hắn nhìn ta chằm chằm.
Hắn định đi, ta gọi hắn lại:
"Ta cần một bộ y phục sạch sẽ. Nếu có thể, ta muốn tắm rửa."
Hắn dừng chân, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Biết rồi." Rồi xoay người bỏ đi.
Chuông báo tang vang lên!
Kinh thành nhất định đang hỗn loạn.
Ta có chút hối hận vì để hắn đi tìm y phục cho ta vào lúc này.
Ta khẽ mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Vừa quét mắt một vòng, ánh mắt ta đột nhiên chạm phải ánh nhìn của hắn.
Ta giật mình, vội mở rộng cửa hơn: "Mua y phục có gặp nguy hiểm không?"
"Không cần nàng lo." Hắn ném y phục xuống bàn, rồi quay người bỏ đi.
Một lát sau, hắn lại quay lại, mang theo một thùng nước nóng và thuốc trị thương.
Khi làm tất cả những điều đó, hắn không hề nhìn ta.
Sau khi tắm rửa thay y phục, ta tự mình bôi thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-xuan-am-ap/chuong-11.html.]
Tiêu Hành đứng ngoài cửa, hỏi: "Xong chưa?"
"Sắp rồi."
Ta nhìn vào gương, vết thương trên lưng đã đóng vảy, nhưng lại bị rách ra, trông vô cùng thê thảm.
Hắn dường như vẫn chưa rời đi.
Ta vội vàng đổ một đống thuốc bột lên lưng, mặc quần áo tử tế, mở cửa ra:
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Nếu không có chuyện, hắn sẽ không đứng chờ ngoài cửa.
Hắn quét mắt nhìn ta, cuối cùng dừng lại trên tay ta, nơi còn vương bột thuốc.
Nhưng hắn không nói gì.
Ta nằm trong phòng ba ngày.
Có lúc tỉnh, nhưng phần lớn thời gian là ngủ mê man.
Tiêu Hành không để ý đến ta.
Hắn chỉ như một cai ngục, đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Đêm ngày thứ ba, ta đi theo hắn ra khỏi tiểu viện.
Bên ngoài có ba con ngựa.
Ta bước đến, nắm lấy dây cương một con.
Nhưng hai thị vệ bước tới, mỗi người dắt một con đi, ngại ngùng nói:
"Phu nhân, đây là ngựa của bọn ta."
Vậy ta cưỡi gì?
Ta nhìn sang con còn lại.
Tiêu Hành đã ngồi lên ngựa, nhìn xuống ta:
"Tình hình cấp bách, ngựa không dễ kiếm. Để đại tiểu thư chịu thiệt rồi!"
"Không sao, không sao." Ta vội đáp.
Hắn vươn tay kéo ta lên lưng ngựa.
Đây không phải lần đầu ta cưỡi chung một con ngựa với hắn.
Nhưng lần trước, ta ôm tâm lý hiến thân, không sợ không hãi.
Còn hôm nay thì khác.
Bởi vì ta không còn sự thản nhiên như lúc cởi áo trước mặt hắn nữa, ta bắt đầu e dè.
Hắn tức giận vì ta không tin hắn, tức giận vì ta đã hạ độc hắn—ta đều có thể hiểu.
Hắn không chấp nhận ta lấy sắc báo ân.
Vậy thì, khi trở về Mạc Bắc, ta sẽ tìm cách khác để trả ơn hắn.
"Nắm chặt vào."
Hắn ghé sát bên tai ta, giọng nói trầm thấp: "Nếu rơi xuống, ta sẽ không đỡ nàng."
Ta không cãi lại, ngoan ngoãn nắm chặt yên ngựa.
Hắn rõ ràng có chút sững sờ, nhưng sau đó lại im lặng không nói gì.
Chúng ta lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Sau khi lên quan đạo, bắt đầu phi nhanh.
Ta mấy lần muốn hỏi hắn ba ngày qua trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mỗi lần mở miệng, ta lại nhịn xuống.
Gió rét thấu xương, ta khẽ co rút lại.
Đột nhiên, Tiêu Hành ghì cương dừng lại.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn bất ngờ ôm ta lên, xoay người ta lại.
Để ta đối diện với hắn.
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
"Ôm chặt vào."
Hắn dùng sức đặt tay ta vòng quanh eo hắn, rồi lấy áo choàng lớn của mình bọc chặt ta vào lồng ngực.
"Đừng động đậy. Nếu không, ta sẽ thả nàng xuống."
Ta muốn ngẩng đầu nhìn xem biểu cảm của hắn khi nói những lời này.
Nhưng chẳng thấy được gì cả.
Chỉ cảm thấy ấm áp, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.