Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày Về Biết Trả Lời Sao - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-05-22 07:44:12
Lượt xem: 142

Ta nắm chặt lá thư, tập tễnh trở về phòng.

 

Lá thư đó được đặt yên trên bàn, ta cũng lặng lẽ nhìn suốt cả đêm.

 

Nhiều lần ta muốn mở ra xem, bên trong có phải viết đầy nhớ nhung và yêu thương dành cho nàng ấy không.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta vẫn không mở.

 

Lá thư đó được gửi đi.

 

Tân Dương không trả lời, cũng không đến.

 

Mẹ chồng lần đầu tiên chống lại cha chồng, dẫn người xông vào từ đường.

 

Thiếu Khâm nằm trên giường trọn nửa tháng, ta chống đôi chân nhỏ thay thuốc lau người, ban đêm thì ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

 

Có một đêm, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, miệng lẩm bẩm bảo xin lỗi, chờ hắn thêm chút nữa.

 

Cuối cùng ta cũng hạ quyết tâm.

 

Sức khỏe hắn ngày một khá lên, việc đầu tiên là mặc áo vào rồi viết viết vẽ vẽ.

 

Ta ngầm hiểu, đứng bên cạnh mài mực cho hắn, sau đó lại giúp hắn gửi thư.

 

Cả một tháng, cuối cùng hắn đã hoàn toàn bình phục.

 

"Đừng cãi nhau với cha nữa, nếu muốn cưới Tân Dương, ta sẽ khuyên nhủ cha mẹ."

 

"Nàng nói gì vậy?" Trong mắt hắn đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí còn có một chút tức giận.

 

"Không phải như chàng nghĩ đâu." Ta biết hắn hiểu lầm ta muốn để Tân Dương làm thiếp, vội vàng xua tay phủ nhận.

 

"Nàng đừng nói những lời này nữa." Biểu cảm của hắn hờ hững, mang theo vẻ không vui.

 

"Ý ta là, chúng ta hòa li, chàng hãy cưới Tân Dương." Ta giải thích lại một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-ve-biet-tra-loi-sao/chuong-6.html.]

 

Hắn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, trực tiếp đập cửa bỏ đi.

 

Ta không biết hắn có ý gì, đành mời Tân Dương đến chơi.

 

Nàng đi giày cao gót màu trắng, mặc chiếc váy tương tự chiếc váy nàng tặng ta.

 

Trên tay còn xách một túi quà lớn tặng ta.

 

Thiếu Khâm vẫn mặc bộ vest mặc khi trở về từ nước ngoài, hai người họ đứng cạnh nhau, trong lòng ta không hề oán hận.

 

Họ là mặt trời mọc rực rỡ, còn ta là tàn dư của truyền thống cổ hủ.

 

Cuối cùng, tòa đại trạch này chỉ nên có một mình ta ở lại.

 

Ta nhìn đôi chân sen của mình: "Ta sẽ hòa li với thiếu gia."

 

Trong mắt Tân Dương không có vẻ vui mừng, nàng nói với ta: "Tỷ tỷ ơi, ta dạy tỷ tỷ nhảy nhé?"

 

Chưa đợi ta trả lời, nàng đã trực tiếp nắm tay ta.

 

Trong vườn, nàng nắm tay ta, ta vụng về bị nàng dẫn theo xoay tròn.

 

Gió buổi trưa mang theo hơi ấm, váy sa và váy mã diện tung bay.

 

"Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ không nên sống như thế này."

 

"Không ai nên sống như thế này cả."

 

Sau đó, Tân Dương dạy ta rất nhiều thứ mới, nàng cho ta hiểu, phụ nữ không chỉ có con đường là lấy chồng dạy con.

 

Nàng cũng kiên nhẫn giải thích cho ta biết chuyện lớn mà họ muốn làm là gì.

 

Quốc gia của chúng ta đã bệnh rồi, họ muốn cứu vãn quốc gia này khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

 

Họ muốn để mọi cô gái đều có thể chạy nhảy tự do dưới ánh mặt trời, để mọi cô gái không còn phải chịu những đau khổ mà ta đã từng chịu.

Loading...