Ngày Về Biết Trả Lời Sao - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-22 07:41:16
Lượt xem: 107
Mẹ đã dạy ta.
Phụ nữ vào nhà chồng ba ngày không được lười biếng, một ngày học nấu ăn, hai ngày quét dọn, ba ngày thường xuyên thúc giục chồng sinh con, phải đích thân làm mọi việc trong nhà, không được sai lầm.
Mẹ đã sống cả đời như vậy nên ta cũng phải sống như vậy.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng Tân Dương nói với ta, phụ nữ còn có thể đi con đường khác.
Ta không nghĩ ra mình sẽ ra sao nếu bước ra khỏi tòa nhà lớn này, cũng không biết mình còn có thể làm gì.
Tân Dương sai người đưa cho ta một cuốn sách, kể về câu chuyện của một người nam nhân tên Lenin.
Những lời đồn đại trong phủ ngày càng nhiều, nàng đã lâu không đến.
Mặc dù nàng không đến nhưng ta biết từng lá thư của Thiếu Khâm đều gửi cho nàng.
Cuối cùng có một ngày, cha chồng nổi giận.
Ông kéo ta đến trước mặt Thiếu Khâm, hỏi ta có lỗi gì.
Ông hỏi Thiếu Khâm, ta ngày ngày hầu hạ người lớn trong phủ này, quán xuyến công việc gia đình, tận tụy hết mình, Thiếu Khâm có gì không hài lòng.
Hắn không trả lời, mặc cho roi mây quất xuống từng nhịp.
Thấy m.á.u chảy đầm đìa sau lưng hắn, ta lao đến sau lưng hắn, khóc lóc van xin cha chồng dừng tay.
"Con dâu không oán, con dâu tình nguyện, xin cha đừng đánh nữa!"
Cha chồng uể oải ném roi mây xuống, nhốt Thiếu Khâm vào từ đường.
Từ đường gió lớn, trên người hắn còn có vết thương, cha chồng không cho người đưa nước đưa thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-ve-biet-tra-loi-sao/chuong-5.html.]
Ta chỉ có thể một mình mang thức ăn đến vào đêm khuya.
Cửa sổ từ đường quá cao, dù ta cố gắng thế nào cũng không với tới.
Đôi chân bó nhỏ không thể kiễng cao, ta chỉ có thể lấy một cái ghế ở xa lại kê lên.
Từ sáu tuổi, ta đã mười mấy năm không trèo cao.
Khó khăn lắm mới đứng lên ghế, định xách hộp thức ăn lên thì đôi chân nhỏ run rẩy, cuối cùng cũng ngã xuống.
Thức ăn trong hộp đổ đầy đất, ta nhìn đôi chân sen ba tấc của mình.
Đó là lần đầu tiên ta khóc trước mặt hắn.
Nếu là Tân Dương, nếu là Tân Dương, chắc chắn sẽ không vô dụng như ta.
Khi ngón chân bị bẻ gãy, ta đau đớn khóc lóc suốt đêm nhưng chưa từng oán hận một giây phút nào.
Đây là lần đầu tiên, ta ghét bản thân mình đến vậy.
"Đừng khóc." Cách một cánh cửa, giọng hắn khàn khàn không ra hình dạng.
"Ta..." Ta muốn nói không sao nhưng một hơi tức nghẹn trong cổ họng, không thể nói nên lời.
"Khanh Khanh, không trách nàng, tất cả những chuyện này, đều không phải lỗi của nàng."
Hắn khó khăn thò hai ngón tay qua khe cửa, sờ vào góc váy ta.
"Giúp ta đưa lá thư này cho Tân Dương." Hắn nhét một lá thư nhuốm m.á.u qua khe cửa.
Sự oán hận trong lòng đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Ta biết, chỉ cần hắn vui, bất kể là gì, ta đều nguyện ý làm.