NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 30
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:59:10
Lượt xem: 4,547
Cố Tri Hành cười nhạo, “Bà hẳn là cho rằng mình che giấu rất tốt phải không? Thật không may, năm ta mười tuổi đã gặp nhũ mẫu trước kia, bà ấy đã kể hết mọi chuyện cho ta nghe. Bà cầu phúc cho Cố Tri Nghi, dâng lên bát tự thật sự của nàng ta, nàng ta chỉ nhỏ hơn ta bốn tháng! Mẫu thân ta vất vả mang thai ta, bà lại lén lút bò lên giường tỷ phu!”
“Bà thật sự yêu thương ta sao? Là áy náy, hay là bù đắp? Dưới tình yêu này có bao nhiêu dơ bẩn, ta không dám nghĩ kỹ. Năm mười một tuổi ta ngã xuống bậc thang đá, ta không quên ánh mắt lạnh lùng của bà. Bà bề ngoài quan tâm ta, sau lưng lại ly gián tình cảm giữa ta và phụ thân. Bà rõ ràng yêu thương con gái mình hơn, nhưng trước mặt người ngoài lại quan tâm ta nhiều hơn.”
“Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nhẫn nhịn sự ghê tởm gọi bà là mẫu thân. Ta còn phải hành hạ con gái bà, để bà cũng nếm thử mùi vị đau lòng.”
Nước mắt mẫu thân tuôn rơi, bà không ngừng lắc đầu. Sắc mặt Cố Tri Hành dần dần trở nên điên cuồng, mang theo bóng tối hủy diệt. Hắn ta nói, “Không sao cả, lát nữa ta sẽ đưa bà xuống dưới đó, tự mình đi sám hối với mẫu thân ta.”
“Cố Tri Hành!”
Ta hét lên một tiếng, cả người suy sụp, vừa có sự chấn động về những chuyện cũ, lại càng có sự kinh hãi trước những lời nói của Cố Tri Hành.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Ngươi thà tin lời một bà lão, cũng không chịu tin tưởng người nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm sao?”
Mũi ta cay cay, “Ngươi tự hỏi lòng mình xem, mẫu thân có từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi chưa? Ngươi bị bệnh, bà ấy không quản ngày đêm chăm sóc ngươi, bà ấy quan tâm đến ăn mặc của ngươi hơn bất cứ ai. Chỉ vì một câu nói không biết thật giả, ngươi liền muốn đem người đã nuôi dưỡng mình bức vào đường cùng sao?”
“Không biết thật giả? Hừ, tự mình hỏi bà ấy đi.”
Cố Tri Hành giật mạnh miếng vải trong miệng mẫu thân ra, mẫu thân khóc đến không thành tiếng, “Không phải như vậy… Sự thật không phải như vậy…”
Mẫu thân khóc đến lạc giọng, không ngừng vỗ ngực, “Ta không có câu dẫn tỷ phu. A tỷ sinh ngươi ra đã bị bệnh nặng, sau này không còn sống được bao lâu nữa. Nàng ấy quỳ xuống cầu xin ta, cầu xin ta gả cho Hầu gia, cầu xin ta nuôi nấng ngươi nên người.”
"Ta cũng có lang quân như ý của mình... Ta cũng có người trong lòng..."
Tiếng khóc than của mẫu thân khiến người ta đau lòng, bà muốn nhân lúc này trút hết những uất ức chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-30.html.]
"Mẫu thân ta mất sớm, là tỷ tỷ nuôi ta khôn lớn. Tỷ tỷ biết ta sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tỷ ấy, nhưng ta đã định tình với Thụy Sơn, vì ngươi, ta đã từ bỏ ước hẹn cùng Thụy Sơn ngao du thiên hạ, gả vào hầu phủ làm kế thất."
Thụy Sơn... Kinh Thụy Sơn, cha của Kinh Minh.
Cố Tri Hành đã c.h.ế.t lặng tại chỗ. Mẫu thân tiếp tục nói, "Ta sợ có người tranh giành vị trí thế tử với ngươi, đêm tân hôn đã uống thuốc tránh thai, sau đó mới nhận nuôi Tri Nghi từ nhị thúc của ngươi. Nhũ mẫu kia có thói quen trộm cắp, ta thương tình con bà ấy còn nhỏ nên không báo quan, chỉ đuổi bà ấy đi. Không ngờ nhất thời mềm lòng lại chôn xuống mầm họa này..."
Sự thật liên tiếp ập đến, mẫu thân rõ ràng nói với ta, ta là do bà ấy mang thai mười tháng sinh ra, ta và Vệ Đạc đã được hứa hôn từ trong bụng mẫu thân.
Hóa ra, mẫu thân không phải là mẫu thân ruột của ta, ca ca cũng không phải là ca ca ruột... Vậy bài vị được thờ cúng trong từ đường, nhị thúc đã tử trận kia mới là cha ruột của ta?
Sự thật gây ra cú sốc lớn hơn đối với Cố Tri Hành, bao nhiêu năm hận thù, bao nhiêu năm mưu đồ của hắn, khởi nguồn chỉ là một hiểu lầm.
Hắn loạng choạng lùi lại, gào thét khàn giọng, "Không, người nói dối! Người đang lừa gạt ta!"
Mấy tên tướng quân vội vàng chạy vào, "Cố đại nhân, bọn họ đánh tới rồi, chúng ta mau chạy thôi."
Một người khác cũng khuyên, "Đúng vậy, lưu được núi xanh không lo hết củi đốt."
Cố Tri Hành thất thần ngã ngồi trên bậc thang, như không nghe thấy lời bọn họ. Mấy tên tướng quân thấy hắn như vậy, đành phải tự mình bỏ chạy trước.
Chiêu Dương lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn. Cố Tri Hành như tìm được chỗ dựa, tựa vào vai Chiêu Dương khóc nức nở.
Từ xa vang đến tiếng c.h.é.m giết, ngày càng đến gần đại điện.
Cố Tri Hành, bại rồi.