Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày Ta Bỏ Lại Phủ Tướng Quân - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-12-17 13:22:06
Lượt xem: 505

Ta nhíu mày, cảm giác câu này hình như ta đã nghe ở đâu rồi.

 

Hình như là… khi còn rất nhỏ, có một cậu bé đã từng nói với ta như vậy.

 

Năm đó, Đại Kỳ xảy ra lũ lụt lớn, giá lương thực tăng vọt, rất nhiều bách tính không có cơm ăn. Các nạn dân từ khắp nơi đổ về kinh thành để tìm đường sống, trên đường phố ngày nào cũng nhìn thấy thi thể.

 

Thẩm gia ta có không ít lương thực dự trữ nhưng so với hàng ngàn hàng vạn nạn dân ngoài kia thì chẳng khác nào muối bỏ bể.

 

Phụ thân dựng lều nấu cháo phát chẩn nhưng nồi cháo càng nấu càng loãng. Đến cuối cùng, trong nồi cháo chỉ còn vỏn vẹn một nắm gạo, nhìn qua chẳng khác gì nước lã.

 

Khi ta đang ăn cháo trắng, một cậu bé nhỏ nhắn như búp bê ngọc cầm trên tay một miếng bánh đậu xanh, mùi thơm ngọt ngào khiến ta lập tức chảy nước miếng.

 

Ta lấy một bát cháo đổi lấy miếng bánh đậu xanh, rồi bẻ nhỏ bánh, ném vào nồi cháo.

 

Nạn dân quá nhiều, cháo không đủ chia, chỉ có thể ưu tiên cho bọn trẻ con.

 

Từng đứa trẻ gầy gò vàng vọt ngấu nghiến bát cháo, thậm chí còn l.i.ế.m sạch đáy bát, tận hưởng chút ngọt còn sót lại.

 

Ta và cậu bé cùng ngồi một góc, y im lặng nhìn ta thèm thuồng.

 

Nồi cháo bị vét sạch không còn một giọt, cuối cùng ta vẫn không được nếm miếng bánh đậu xanh nào.

 

Lúc sắp chia tay, cậu bé nghiêm túc nói với ta rằng sau này y sẽ mua một mảnh đất lớn nhất, trồng thật nhiều lương thực để làm bánh đậu xanh cho ta ăn mãi không hết.

 

Y ngồi trong chiếc xe ngựa hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc mà trưởng thành.

 

Ta nói: "Ta sẽ trở thành nữ thương nhân lợi hại nhất Đại Kỳ, kiếm thật nhiều tiền để mua hết đất đai và bánh đậu xanh của ngươi!"

 

Người trước mắt và cậu bé trong ký ức dần chồng lên nhau. Dù có chút không hợp lắm nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.

 

Hắn ta vẫn luôn ghi nhớ lời hứa năm xưa, điều này khiến ta cảm động nhưng đồng thời cũng có chút đau lòng.

 

Hóa ra hắn phá gia như vậy là vì ta sao?

 

Nghĩ đến đống bạc hắn đã ném xuống sông, tim gan ta không chỉ đau, mà còn xót vô cùng.

 

Là nữ thương nhân lợi hại nhất tương lai của Đại Kỳ, cả đời ta ghét nhất ba chuyện: Một, mất tiền; Hai, mất tiền; Ba, vẫn là mất tiền.

 

Nhìn gương mặt của Minh vương, ta lại lặng lẽ thở dài: Thôi vậy, chút tiền này ta vẫn chịu nổi.

 

11

 

Phong cảnh trên đỉnh núi là đẹp nhất, rừng mơ bạt ngàn, ruộng đồng xanh mướt ngút ngàn, tất cả đều thu trọn vào tầm mắt.

 

Dòng người đến du ngoạn không dứt, lòng ta rạo rực vui mừng. Mười lượng, hai mươi lượng, ba mươi lượng… chỉ một lúc đã có vài trăm lượng bạc vào túi.

 

Chiêu này là ta học theo cách của cô nương ở Giang Nam, muốn lên núi, trước tiên phải trả tiền.

 

Vệ binh dưới chân núi là do Minh vương phái đến. Chỉ còn thiếu nước trực tiếp nói với mọi người rằng ta có hắn ta bảo kê, nên chẳng ai dám quỵt tiền cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-ta-bo-lai-phu-tuong-quan/chuong-13.html.]

 

Dù hắn ta không có tiền nhưng địa vị thì dưới một người, trên vạn người, chẳng sợ đắc tội với ai.

 

Ngồi trong đình hóng mát, nét cười trên mặt Minh vương không hề nhạt đi chút nào.

 

Cũng không biết có gì đáng cười.

 

"Hoài Trang, nàng thấy ta thế nào?"

 

Đôi mắt hắn ta tựa như dòng suối trong vắt, gió núi khẽ thổi qua, làm nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

 

Ánh mắt ta lướt qua chiếc cằm sắc nét của hắn ta, ta nuốt nước bọt, vừa định mở miệng thì bị người khác cắt ngang.

 

"Vương gia? Tham kiến Vương gia!"

 

Một đám công tử quyền quý ùn ùn kéo đến trước đình, trong đó còn có một gương mặt quen thuộc.

 

Ta im lặng không nói, lẳng lặng quan sát sắc mặt của Minh vương từ đỏ chuyển sang đen.

 

Nhưng đám người kia chẳng có ý định rời đi, cứ túm năm tụm bảy trò chuyện rôm rả.

 

Nói mãi, bỗng có một công tử lên tiếng: "Nghe nói hôm qua Nguyên huynh mừng được quý nữ, hôm nay lại gặp Vương gia ở đây, quả là duyên phận hiếm có. Không biết Vương gia có thể ban cho một cái tên hay?"

 

Không gian tức thì yên tĩnh đến kỳ lạ, có người kéo áo kẻ vừa lên tiếng, ra hiệu gã ngậm miệng lại.

 

Sắc mặt của Nguyên Nghị Thần cứng đờ nhưng vẫn phải bước ra, nói với vẻ khó xử: "Vương gia một chữ đáng ngàn vàng, hạ quan không dám vọng cầu."

 

"Đậu Xanh." Minh vương mặt không biểu cảm: "Hai ngàn lượng, nhớ đưa đến phủ ta."

 

Vậy ra… con gái của Nguyên Nghị Thần… tên là Nguyên Đậu Xanh sao? Sao nghe cũng đáng yêu một cách kỳ lạ thế này?

 

Nguyên Nghị Thần nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu nói: "Tạ ơn Vương gia đã ban tên."

 

Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, có người nhắm mắt khen bừa: "Màu xanh là màu của hy vọng, còn ‘đậu’ nghĩa là gieo hạt nào sẽ gặt được hạt ấy. Đậu Xanh quả là một cái tên rất hay!"

 

Thì ra còn có thể giải thích như vậy? Ta không nhịn được mà nhìn gã bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

 

Nếu Trạng nguyên năm sau không phải là gã, ta nhất định không phục.

 

Minh vương lạnh lùng liếc mắt, gần như viết thẳng mấy chữ "không kiên nhẫn" lên mặt.

 

Lần này thì kẻ ngốc cũng biết nên rút lui rồi.

 

"Vương gia, tại hạ cáo lui."

 

"Vương gia, tại hạ cáo lui."

 

"Vương gia Vương phi, tại hạ cáo lui."

 

Người bên cạnh gã lập tức bịt chặt miệng kẻ kia lại, thấy Minh Vương không nói gì, liền kéo gã đi, thấp giọng mắng: "Đồ ngốc, Vương gia còn chưa thành thân đâu!"

Loading...