Ngày Bão Tan, Tình Cũng Tan - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:10:58
Lượt xem: 317
Tối hôm đó, Đàm Tư Niên không xuất hiện.
Tôi một mình ăn bữa cơm đã nguội lạnh, tự chúc mừng sinh nhật tuổi 26 của mình.
Rạng sáng ngày thứ năm, lúc 2 giờ.
Tôi cẩn thận rửa sạch bát đũa rồi cất vào tủ.
3 giờ sáng, tôi dọn dẹp đồ đạc thuộc về mình trong nhà, thứ nào cần đốt thì đốt, thứ nào cần bỏ thì bỏ.
6 giờ sáng, tôi kiểm tra lại hành lý và giấy tờ lần cuối.
7 giờ 40 phút, tôi đặt đơn ly hôn cùng với một bức thư lên bàn, mang hành lý bước lên chiếc xe từ khu căn cứ ra thị trấn.
Chiếc xe chạy băng băng trên sa mạc, tài xế bên cạnh đột nhiên thốt lên: "Ảo ảnh sa mạc!"
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Trên bầu trời đang hiện ra một khung cảnh tuyệt đẹp, chiếu rọi hình ảnh cuộc sống tươi mới và đầy hy vọng.
Cảnh tượng ấy khiến m.á.u trong người tôi như sôi trào, trái tim cũng dấy lên một niềm hy vọng mơ hồ.
Khi xe tiếp tục lăn bánh, khung cảnh tuyệt đẹp phía sau dần biến mất.
"Xem ra hôm nay là một ngày đẹp trời." Tài xế cười nói.
Tôi nhìn phong cảnh lùi lại bên ngoài cửa sổ, tâm trạng khá tốt, gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
Tới thị trấn, sau khi đổi xe vài lần, cuối cùng tôi cũng lên được chuyến tàu trở về quê.
3 giờ chiều.
Đàm Tư Niên vui vẻ dẫn Mạt Y Y và cha mẹ cô ta về nhà.
"Hữu Nghi, mau ra đón khách đi!"
Thế nhưng, đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.
Đàm Tư Niên cau mày khó chịu.
Mạt Y Y kéo tay áo anh ta, nhỏ nhẹ nói: "Hay là chúng ta đi thôi, đừng làm phiền chị dâu nữa?"
Anh ta mím môi không đáp, cố chấp vừa gọi tên tôi, vừa đi vào các phòng tìm kiếm.
Chăn trên giường được gấp gọn gàng, không có dấu vết của ai đã ngủ qua.
Đi ra ngoài nhìn khắp lượt, vẫn không thấy bóng dáng tôi.
Lúc này, một phong bì ngả màu trên bàn thu hút ánh nhìn của anh ta.
Ánh mắt khựng lại, anh ta vội vàng bước tới.
Lúc cầm phong bì lên, một tờ giấy từ bên trong rơi ra.
Anh ta cúi xuống nhặt, ánh mắt lướt qua nội dung trên đó.
Khoảnh khắc ấy, anh ta hoàn toàn sững người.
05
Thấy anh ta ngồi bất động mãi không đứng lên, Mạt Y Y vội vàng tiến tới đỡ, nhưng lại bị anh ta gạt ra.
"Tư Niên, anh làm sao thế?"
Đàm Tư Niên không trả lời, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy.
Mạt Y Y càng thêm hoảng loạn, vội giật lấy tờ giấy từ trong tay anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngay-bao-tan-tinh-cung-tan/4.html.]
Khi nhìn thấy bốn chữ to 'Đơn Xin Ly Hôn' trên đó, sự vui mừng trong ánh mắt cô ta không thể nào che giấu nổi.
"Tư...Tư Niên, Phương Hữu Nghi đi rồi!”
"Vậy...vậy chúng ta..."
Chẳng màng để ý đến những giọt nước mắt kích động của cô ta, Đàm Tư Niên chìm trong cú sốc lớn không thể thoát ra.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh ta siết chặt tờ đơn ly hôn, lao ra ngoài như điên.
Mạt Y Y ở phía sau hét lớn, nhưng anh ta không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Khi tìm được người lái xe đưa tôi đi vào sáng nay, anh ta mới biết tôi đã rời khỏi căn cứ từ lúc 8 giờ sáng.
"Sao có thể như thế được?"
Anh ta dựa vào thân xe, chậm rãi trượt xuống.
Trong đầu không thể hiểu nổi, cô gái ngày nào vì anh ta mà không màng tất cả, sao có thể ra đi quyết liệt như vậy.
Ngẫm lại những biểu hiện kỳ lạ của tôi gần đây, nghĩ lại căn nhà gọn gàng sạch sẽ hơn hẳn.
Anh ta mới vỡ lẽ, cái mà anh ta cho là sự gọn gàng, thực ra chỉ là tôi đã dọn sạch hết đồ đạc thuộc về mình.
Nhìn chìa khóa xe còn cắm trên ổ, anh ta liền mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Trong đầu lóe lên một tia hy vọng: có lẽ tôi chưa nỡ rời đi, vẫn còn ở thị trấn.
Lúc này, Mạt Y Y đuổi tới, gõ cửa kính xe.
"Tư Niên, anh định đi đâu? Cho em đi cùng!"
Đàm Tư Niên không thèm quay đầu, vặn chìa khóa xe rồi phóng đi.
Mạt Y Y không kịp đề phòng, bị dọa lùi mấy bước rồi ngã lăn ra đất.
Nhìn làn khói bụi do chiếc xe để lại, trong lòng cô ta nhen nhóm một dự cảm không lành.
Tới thị trấn, Đàm Tư Niên đỗ xe xong, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm.
Ở bến xe không có, chợ rau cũng không, đầu phố không, cuối phố vẫn không.
Đi qua đi lại mấy vòng, anh ta mới buộc phải chấp nhận sự thật rằng tôi đã thật sự rời đi.
Giữa dòng người đông đúc, lòng anh ta trống rỗng còn hơn cả sa mạc.
Lúc đi ngang một cửa hàng đặc sản, bà chủ niềm nở gọi anh ta lại:
"Tổ trưởng Đàm, ở lại ăn cơm tối không?"
"Hai ngày trước cô Phương qua đây, tôi còn khen anh nữa đấy!"
"Một tháng gửi đặc sản ba, bốn lần về cho mẹ vợ, chắc chỉ có anh mới làm được!"
Bước chân Đàm Tư Niên khựng lại.
Giờ đây anh ta mới dần dần nhận ra, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh ta đã gửi về nhà Mạt Y Y không biết bao nhiêu đặc sản, nhưng lại chưa từng gửi một món nào cho gia đình tôi.
Anh ta ngồi xổm xuống, luống cuống nhặt lấy vài món đồ, sau đó hốt hoảng chạy tới bưu điện, điền địa chỉ nhà tôi.
Dường như làm vậy có thể bù đắp một phần nào đó cho sự day dứt trong lòng anh ta.
Trời tối dần, Đàm Tư Niên buộc phải lái xe trở về căn cứ.
Giữa đường, anh ta gặp phải một trận bão cát.
Cát vàng cuồn cuộn khắp nơi, che kín cả bầu trời.
Dù ngồi trong xe, anh ta vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt đến khó chịu.