Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGẪU NHIÊN HỘI NGỘ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:18:57
Lượt xem: 3,284

12.

 

Có lẽ cuộc sống bình yên này kéo dài quá lâu.

 

Mãi cho đến khi âm thanh của thanh kiếm xé toạc cửa sổ giấy vang lên thì ta mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

 

Đại hoàng tử đang ngủ cạnh ta cũng bị đánh thức.

 

Hắn định hét lên nhưng ta đã bịt chặt miệng hắn lại.

 

Ta kéo hắn xuống gầm giường, vừa kịp trốn thì cửa đã bị đá tung.

 

Người khách đ.â.m xuyên kiếm qua chăn thì mới phát hiện ra chiếc giường đã trống rỗng.

 

"Chạy trốn rồi sao?”

 

"Ra ngoài tìm đi!"

 

Đêm đã khuya, ánh sáng mờ mịt, những người đó đến vội đến mức không thèm cúi xuống kiểm tra gầm giường, nhờ thế mà chúng ta mới thoát được một kiếp.

 

Ta ôm đại hoàng tử trong lòng, cảm thấy thân thể của hắn đang run rẩy nhưng tâm trí ta lại bình tĩnh đến lạ thường.

 

Những thích khách này nhắm vào ta sao? Hay bọn chúng đến đây vì đại hoàng tử? Chẳng lẽ chúng đến đây vì Hoàng Đế sao?

 

Nếu Hoàng Đế bị ám sát thì…

 

Suy nghĩ này làm lòng ta chùng xuống, ta không dám suy nghĩ tiếp.

 

Bên ngoài vang lên tiếng la hét và âm thanh giao chiến, xem ra thích khách đã bị cận vệ của hành cung phát hiện.

 

Trong vòng tay của ta, đại hoàng tử lại càng run rẩy dữ dội hơn.

 

Hắn chỉ là một tiểu hài tử, làm sao có thể chịu nổi cảnh tượng lớn như thế này.

 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng âm thanh c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài cũng dần lắng xuống.

 

Ta cẩn thận nên không lập tức ra ngoài, ta vẫn ôm đại hoàng tử trốn dưới gầm giường.

 

Cho đến khi giọng nói quen thuộc kia lại vang lên.

 

“Tiểu cô nương Huệ phi đâu rồi?  Người kế vị của trẫm trong xã hội phong kiến nữa.”

 

“Họ nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy.”

 

Nước mắt mà ta kìm nén nãy giờ lập tức trào ra.

 

Ta nhoài người ló đầu ra khỏi gầm giường, vừa hay nhìn thấy bóng áo vàng quen thuộc.

 

“Bệ hạ!” Ta khóc rồi lao mình vào vòng tay ngài ấy.

 

"Đừng khóc, có trẫm ở đây rồi."

 

Ngài ấy ôm ta vào lòng, dịu dàng xoa đầu an ủi ta.

 

Bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng ngài ấy vẫn không ngừng oán than.

 

“Người làm vua anh minh như trẫm mà vẫn có người muốn ám sát ta sao?”

 

“Chết tiệt! Trẫm nhất định tru di thập tộc các ngươi.”

 

13.

 

Thích khách không chỉ nhắm vào Hoàng Đế.

 

Mục tiêu của chúng còn có ta và đại hoàng tử.

 

Sau khi nhiệm vụ thất bại, tất cả thích khách đều tự sát tại chỗ, không còn ai sống sót.

 

Hoàng Đế vô cùng tức giận nên hạ lệnh cho Cẩm y vệ bằng mọi giá phải điều tra rõ chân tướng.

 

Vụ án này kéo dài nên cũng liên lụy đến nhiều người.

 

Từ những quý tộc và địa chủ bị Hoàng Đế làm tổn hại lợi ích, cho đến thế lực của các quốc gia thù địch.

 

Nhưng điều khiến tất cả bất ngờ nhất chính là kết quả điều tra cuối cùng lại dẫn đến Hoàng hậu.

 

Những thích khách đó chính là do Hoàng hậu phái đến g.i.ế.c ta và đại hoàng tử.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta không ngạc nhiên như thể trong lòng đã đoán trước được chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngau-nhien-hoi-ngo/chuong-6.html.]

 

Nhưng Hoàng Đế thì bị sốc.

 

Bên tai ta, tâm tư của ngài ấy cuồn cuộn như tiếng trống dồn.

 

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, hoàng hậu, ngươi đang làm trò gì thế hả?”

 

“Ngươi là Trung cung Hoàng hậu, sao lại làm mấy chuyện thối nát này thế hả?”

 

“Chúng ta là lão phu thê, có chuyện gì không thể cùng nhau bàn bạc đàng hoàng sao?”

 

“Hậu cung không yên thì quốc gia sẽ rối.”

 

“Ngươi còn là trời sinh vương quyền, sao lại còn có tham vọng đến mức muốn làm thái hậu?”

 

Câu gào thét cuối cùng đó vang vọng đến chói tai.

 

Ta nhịn không được mà lắc đầu.

 

Tai ta ngứa ngáy.

 

Hoàng Đế triệu hoàng hậu vào Dưỡng Tâm Điện để hỏi chuyện riêng.

 

Ta đứng bên ngoài điện nên không thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên trong.

 

Nhưng trong tai ta, tiếng lòng của Hoàng Đế vang lên rất rõ ràng.

 

“Cái gì mà thật lòng yêu trẫm nên không thể dung thứ cho nữ nhân và hài tử khác? Ngươi là hoàng hậu đấy, đại tỷ à.”

 

“Bày ra mấy cái tình tiết như tiểu thuyết ngôn tình này làm gì, năm xưa ngươi tiến cung làm gì chứ? Tìm đại ai đó mà gả đi là xong rồi.”

 

“Tại sao ngươi hại người khác mà vẫn làm ra vẻ mình bị oan ức thế hả? Người bị oan là trẫm đây này.”

 

“Trưởng hậu cần của trẫm lại quay lưng đ.â.m sau lưng trẫm đây này.”

 

“Đau! Đau muốn c.h.ế.t luôn!”

 

“Trẫm sủng ái Huệ phi thì nhất định sẽ bị báo ứng sao? Trẫm đã sủng ái Huệ phi hồi nào đâu chứ?”

 

“Tiểu cô nương đó chăm chỉ nấu thuốc cho trẫm lắm đấy.”

 

Ta bật cười một tiếng

 

Sau đó ta vội vàng nén cười.

 

Nhìn quanh thấy mọi người ai nấy đều căng thẳng, không ai chú ý đến sự thất lễ của ta nên lúc này ta mới yên tâm.

 

Nhưng không hiểu sao trong lòng ta lại khẽ thở dài.

 

Quả nhiên, đối với bệ hạ mà nói thì đến cuối cùng thứ quan trọng nhất vẫn là giang sơn này.

 

14.

 

Hoàng hậu bị phế truất.

 

Hoàng Đế vì tình nghĩa nhiều năm nên không nỡ ra tay quá tàn nhẫn.

 

Dù tội phản nghịch nặng nề nhưng gia tộc của Hoàng hậu vẫn không bị liên lụy.

 

Nàng ta được chuyển tới một cung điện hẻo lánh, cung nhân bị tinh giản, nhưng cơm nước vẫn không bị cắt xén.

 

Tuy nhiên, Hoàng hậu lại không coi đó là đặc ân.

 

Ba ngày sau khi bị chuyển vào lãnh cung, nàng ta tự vẫn.

 

Hoàng Đế đang dùng bữa sáng trong Vĩnh Thọ Cung thì các cung nữ đến báo tin.

 

Nghe được tin này, lông mày của ngài ấy hơi nhíu lại nhưng cúi đầu không nói gì.

 

Điều bất ngờ là lần đầu tiên ta không nghe thấy tiếng lòng của ngài ấy.

 

Rất lâu sau đó, khi ta nghĩ rằng năng lực của mình sắp mất đi thì ta mới nghe thấy một tiếng thở dài.

 

“Haizz..”

 

Từ tận sâu trong thâm tâm Hoàng Đế thở dài một tiếng.

 

Tiếng thở dài đó chất chứa cả tiếc nuối lẫn buông bỏ.

 

Loading...