Ngẩng Đầu Nhìn Trăng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:59:04
Lượt xem: 91
Trên khuôn mặt, người vẽ đã khéo léo vẽ thêm một con rùa to, sống động như thật.
Xung quanh, giấy trắng bị lấp đầy bởi những lời mắng chửi như "giả nhân giả nghĩa", "gả cho ngươi", "rồi sẽ thấy ngươi gặp xui", "tiểu nhân hèn hạ"...
Chữ viết rất xấu, nguệch ngoạc.
Dễ dàng nhận thấy, người viết không phải là người có học thức.
Cuối tờ giấy có phần đề tên.
Ta chăm chú nhìn vào dấu vết mực mờ, ngạc nhiên phát hiện, đây là vào bảy năm trước.
Chính là khoảng thời gian ta và Vệ Tuần đính hôn.
Thật kỳ lạ, dù hắn viết chữ rất xấu, nhưng đến tên của ta lại viết rất đẹp.
Thậm chí có nét chữ giống như của ta.
Vệ Chiếu Dạ bưng than vào, thấy ta đang xem tờ giấy liền vội vàng đưa tay muốn lấy lại.
Ta cười hỏi hắn:
"Chắc là bảy năm trước, người mà ta gặp trong chuồng ngựa chính là ngài, phải không?"
Lúc ấy, Vệ Tuần rất thích cưỡi ngựa.
Ta đã lén vào chuồng ngựa để xem con ngựa mới của hắn, định tặng hắn chiếc yên ngựa ta tự làm.
Không ngờ lại vô tình thấy một thiếu niên bị đám người kia giữ lại.
Dù họ có đá vào đầu gối, hắn vẫn không chịu quỳ xuống.
Có lẽ lúc đó Vệ Chiếu Dạ vẫn là một gia nô thấp kém, nhưng lại đẹp trai hơn cả các công tử nhà quyền quý, không tránh khỏi bị ghen tị và bắt nạt.
Ta lúc đó nhìn thấy liền cảm thấy bức xúc, không nhịn được mà lạnh lùng nói một câu.
"Làm sao có thể quỳ trước súc vật được?"
Những người kia biết ta và Vệ Tuần có hôn ước nên liền giải tán.
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc rối loạn che khuất mắt mày.
Ta hỏi hắn tên gì.
Nhưng hắn im lặng không trả lời.
Có lẽ vì đồng cảm, ta chủ động nói chuyện với hắn.
"Ta là Kiều Chi, giờ ngươi có thể nói tên của ngươi được chưa?"
Hắn quay mặt đi, có lẽ vì ngại ngùng không muốn ta nhìn rõ mặt.
Ta ngồi xuống đất dùng cành cây viết tên hắn.
"Ngươi không nói, ta cũng biết, vừa rồi nghe đám công tử kia gọi ngươi là Vệ Chiếu Dạ, 'Chiếu Dạ' có thể chỉ con chim sẻ, sao nhìn ngươi lại giống như một cái bình khô vậy?"
Hắn thẳng lưng, dùng ánh mắt lén lút nhìn chữ trên đất.
Ta đến gần hơn.
"Chiếu Dạ cũng có thể là con ngựa chạy nhanh nhất, đừng xấu hổ, xuất thân không tốt cũng không phải là xấu, chỉ cần trong lòng có chí hướng, thì thời gian sẽ giúp ngươi thành công."
Nói xong, ta nở một nụ cười tươi với hắn.
Hắn đứng ngây ra nhìn ta, không nói gì, chỉ dõi theo ta cho đến khi ta rời đi.
Những ký ức đã quên lại được hiện lên.
Vệ Chiếu Dạ đứng im, tay vẫn chưa buông.
Ta quay lại, không kịp phòng bị đã đụng phải n.g.ự.c hắn.
Hắn nhân cơ hội ôm ta vào lòng, không để ta nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Hơi thở ấm áp phủ xuống, trong khi nước mắt lạnh lẽo rơi vào cổ ta.
"Sau này ta đã học được rất nhiều chữ. Nhưng chỉ có cái tên nàng viết cho ta, ta luyện tập nhiều nhất."
Ta nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng.
Khóe miệng khẽ cong lên.
(Truyện được đăng tại Monkeyd và Mottruyen, vui lòng không đăng tại web khác.)
14.
Sau hôm đó, Vệ Chiếu Dạ bận rộn với việc luyện tập trong quân doanh.
Vệ Tuần lại đến thăm ta rất nhiều lần.
Ta không đáp lại hắn, phần lớn thời gian hắn đứng xa xa, im lặng nhìn ta khám bệnh.
Vệ Tuần nhìn ta với nụ cười khổ sở.
"A chi, những hiểu lầm trước kia, ta có thể giải thích, về sau ta nhất định sẽ cố gắng đền bù."
Ta lắc đầu.
"Không sao đâu, ngài không cần giải thích, không còn quan trọng nữa."
Hắn có vẻ hoảng hốt.
"Nàng thật sự muốn ở lại Bắc Yến cả đời, không quay về kinh thành nữa sao?"
Ta nghiêm túc nhìn hắn.
"Ta sẽ về, nhưng không phải là cùng ngài."
Từ khi Ta đến Bắc Yến, chưa bao giờ từ ta bỏ ý định báo thù.
Con chó hoang đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ khi kẻ thù lơ là cảnh giác mới lộ ra nanh vuốt.
Kinh thành, ta nhất định phải trở về.
Nhưng trước khi trở về, ta phải chắc chắn rằng mình có thể đánh bại Kiều Lê.
Khi hoàng đế băng hà, Trưởng Công Chúa đã trợ giúp tiểu hoàng đế đăng cơ, sau đó tự nguyện đến Bắc Yến bảo vệ biên giới, sống cô đơn suốt nhiều năm, đóng cửa không tiếp khách, không gặp bất kỳ ai.
Hai năm ta ở Bắc Yến, chưa một lần được gặp bà.
Không ngờ, trước khi ta rời Bắc Yến về kinh thành, bà lại nhờ Vệ Chiếu Dạ mang thư tới cho ta.
Những người đến không chỉ có mình ta, còn có các phu nhân từ các gia tộc khác.
Có vài phu nhân thấy ta đến, thân thiết tiến lại chào hỏi.
"A chi cô nương, chân cô không tiện, mau lại đây ngồi đi."
"Đã lâu không gặp, sao nhìn cô gầy đi nhiều thế, ngày mai ta sẽ đến phòng khám giúp cô."
Còn có người trêu đùa.
"Dạo này cô có tốt với tiểu phó tướng không?"
Nhớ lại khi ở Kinh Thành, ta bị giam trong Kiều phủ, không ai chơi với ta.
Mỗi lần đến yến tiệc, đều bị trêu chọc, chỉ toàn là những lời cười nhạo, ánh mắt sắc lạnh.
Giờ đây trong lòng ta không khỏi có chút ấm áp.
Trưởng Công Chúa vẫn chưa xuất hiện, các phu nhân tản ra ngắm hoa mai.
Ta tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ngang-dau-nhin-trang/chuong-5.html.]
Lúc này tôi thấy một tiểu thư đứng đơn độc, mặt đỏ bừng, dường như sắp khóc.
Ta thấy cô ấy có vẻ lạ, nhìn kỹ thì thấy trên ghế có vết máu, trong lòng ta lập tức hiểu ra.
Vậy là ta đứng dậy, tiến lại dùng khăn lụa lau sạch vết máu.
Cô ấy xấu hổ, nước mắt rơi lã chã, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Cảm ơn, Kiều cô nương… nhưng đừng đụng vào thứ bẩn thỉu đó."
Ta nhẹ nhàng khuyên bảo:
"Trăng có lúc tròn lúc khuyết, thủy triều có lúc lên lúc xuống, kỳ kinh nguyệt mỗi tháng một lần, là chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì bẩn thỉu đâu, tiểu thư không cần phải xấu hổ."
Cô ấy dường như lần đầu nghe thấy những lời này, mở to mắt nhìn ta.
Ta đưa cô ấy chiếc lò sưởi nhỏ.
"Đừng sợ, ta là một nữ y. Nhiều phụ nữ mắc phải bệnh khó nói, có thể là do đến kỳ nguyệt san, hay sau khi kết hôn, gặp phải chứng bệnh này rất khó chịu."
Cô ấy ngồi sát bên ta.
"Vậy sao trước giờ ta chưa bao giờ nghe nói đến những điều này?"
Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy.
"Phần lớn các thầy thuốc trên đời đều là nam, nữ tử khó mở miệng với người khác, năm tháng trôi qua, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng. Nếu có thêm nhiều thầy thuốc chuyên về nữ y, chắc chắn sẽ giúp đỡ rất nhiều phụ nữ. Ta nghiên cứu về ngành này là vì hy vọng một ngày nào đó có thể kế thừa và truyền lại nữ y."
(Truyện được đăng tại Monkeyd và Mottruyen, vui lòng không đăng tại web khác.)
Ngay lúc đó, bước chân vang lên từ phía sau.
Trưởng Công Chúa với mái tóc hơi bạc nhìn ta với ánh mắt ôn hòa.
Bà mỉm cười nói:
"Tiểu y nữ, rất khá đấy."
15.
Ta vội vàng muốn quỳ xuống, nhưng lại bị tiểu thư bên cạnh đỡ lấy.
"Mẫu thân, con muốn Kiều Chi cô nương khám mạch cho con."
Trưởng Công Chúa gật đầu, bảo ta lại gần.
"Dù ta ít khi ra ngoài, nhưng cũng nghe nói ở Bắc Yến có một nữ y rất tài giỏi, không ngờ lại chính là cô, người đã hủy hôn với Vệ công tử ."
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lúc này ta mới chú ý đến Vệ Tuần đang đứng sau Trưởng Công Chúa.
Ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên người ta, lâu đến mức không hề hoàn hồn.
Trưởng Công Chúa nhận ra điều đó, không khỏi lắc đầu thở dài, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán.
"Vệ Tuần, dù mắt ngươi mù nhưng lòng phải biết, sao lại có lúc coi ngọc như đá sỏi vậy?"
Vệ Tuần cười tự giễu.
Trưởng Công Chúa kéo tay ta.
"Ngoan..."
Bà mỉm cười nhân hậu với ta, giọng điệu dịu dàng hỏi:
"Con có muốn, theo ta về Kinh thành không?"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng.
Rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa đã khá muộn.
Hai năm ở Bắc Yến, ta chưa bao giờ quên được mối thù với Kiều phủ.
Lời nói đến bên miệng, nhưng ta không biết làm sao mở lời với Vệ Chiếu Dạ.
Đêm nay rất lạnh, nhưng lại có người cầm đèn dầu đứng đợi ta ở ngõ.
Đó là Vệ Chiếu Dạ, đôi mi hắn đã đóng một lớp sương mỏng.
Ta và hắn bước bên nhau về nhà, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ta nói:
"Ta phải về Kinh thành làm một việc."
Hắn im lặng một lúc, không nói gì, chỉ siết chặt dây đai trên áo choàng của ta
Ta liếc trộm hắn, vô tình gặp phải ánh mắt cười của hắn.
"Ta cũng sẽ đi cùng, bảo vệ Trưởng Công Chúa về Kinh.
"Ta đã đoán sẽ có ngày nàng quay về, nên đã xin phép trước."
Ta lập tức hiểu ra, lao đến đ.ấ.m vào lưng hắn
"Ha, ngài giấu kín thật kỹ."
Hắn thuận thế bắt lấy nắm đ.ấ.m của ta.
"Ta sẽ không ngăn cản bất kỳ quyết định nào nàng đưa ra, có những việc chỉ có chính nàng làm mới có thể giải quyết được nút thắt trong lòng. Ta chỉ muốn nói rằng, dù nàng làm gì, khi nào quay lại, ta luôn ở phía sau nàng."
Ta áp má lên n.g.ự.c hắn.
Qua lớp áo, ta cảm nhận được một vết sẹo gần trái tim hắn.
Đó là vết thương khi hắn 19 tuổi, xông vào đại doanh địch, bắt sống tướng địch.
Bị một thanh đao đ.â.m vào ngực, suýt mất mạng.
Hai năm trước, hắn đã tiêu diệt gián điệp của Bắc Địch trong thành, cứu đồng đội nhưng lại bị thương ở chân.
Hắn là chiến tướng được yêu mến của Trấn Viễn Tướng quân, là người bảo vệ Bắc Yến.
Và giờ, hắn vẫn giữ dáng vẻ ấy.
Hắn đặt tay ta lên môi, nhẹ nhàng hôn hai lần.
"Đừng lo lắng cho ta, không sao đâu, được không?"
16.
Mùa xuân tàn, nghi lễ đón Trưởng Công Chúa diễn ra sôi nổi.
Ta đến thăm mộ của nương.
Hai năm qua mặc dù ta đã chi tiền thuê người chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không yên tâm.
Không ngờ, ta lại thấy người trong Kiều phủ đang động thổ trên mộ của nương ta.
Chủ mẫu Liễu thị và Kiều Uyên đứng xa xa bên cạnh.
Lâu ngày không gặp, họ không nhận ra ta ngay, vẫn tiếp tục nói chuyện bên cạnh.
Liễu thị trách mắng, vừa gõ đầu Kiều Uyên:
"Chỗ này u ám, sao con lại muốn theo đến?"
Kiều Uyên lè lưỡi, vẻ mặt ngây thơ:
"Cha đã trách con mãi vì không thể giành được trái tim của Vệ công tử, rất thất vọng về con. Đã có đạo sĩ nói rồi, mộ của con tiện nhân này đầy oán khí, sẽ ảnh hưởng đến con đường quan lộ của cha, con đương nhiên phải giúp cha."
Nói đến đây, cô ta lại cười đắc ý.
"Chẳng phải mấy năm nay con tiện nhân này cứ luôn giành phần hơn, so với con cũng chỉ là con ch.ó tranh miếng ăn dưới chân. Hôm nay đúng dịp đào mộ mẫu thân cô ta, trả thù cho nỗi bực tức bấy lâu của con."
Cơn giận dữ khiến ta gần như mất kiểm soát.
Từ nhỏ ta rất ít khi khóc, vì khóc sẽ làm nương buồn.