NẾN LẠNH GIẤY MỎNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-03-17 15:37:34
Lượt xem: 2,217

Ngày Tạ Quan Huyền cưới cô nương làm bạn bên hắn từ thuở thiếu thời về làm thê tử ngang hàng với ta, ta mặc bộ đồ giản dị không có gì nổi bật và đội mũ che mặt để ra ngoài.

 

Cả phủ giăng đèn kết hoa rực rỡ, không ai chú ý đến ta, chỉ có quản gia thuận miệng hỏi một câu:

 

"Bùi phu nhân định ra ngoài làm gì vậy? Một canh giờ nữa là tiệc cưới bắt đầu rồi."

 

Tống Tích Đường chuẩn bị cũng là phu nhân trong cái phủ này, cho nên gã gọi kèm họ để phân biệt ta.

 

Ta cười cười: "Ra cửa thành tiễn cha mẹ ta thôi, đừng nói cho gia chủ."

 

Sau đó, ta ngồi lên cỗ xe ngựa đi thẳng về Lĩnh Nam.

 

1

 

Ngay hôm cha ta bị giam vào ngục, Tạ Quan Huyền đón nàng thanh mai của hắn về phủ. Nàng ta vừa dứt duyên phu thê với kẻ khác chưa lâu.

 

Hắn đi vào viện ta ở, dửng dưng thông báo:

 

"Bảy ngày nữa ta sẽ lấy Tích Đường làm bình thê."

 

"Ta đã phụ lòng nàng ấy quá nhiều rồi. Dù nàng có không cam lòng nguyện ý đến đâu thì cũng phải nhẫn nhịn cho ta."

 

Cha ta chỉ mới bị bắt thôi mà, một ngày hắn cũng không chịu chờ thêm nữa.

 

Ta ngước mắt nhìn hắn.

 

Ánh mắt ấy lạnh lẽo như băng giá chưa tan lúc mùa xuân vừa chớm.

 

Không thấy một chút tình cảm nào.

 

Nên duyên kề gối ba năm, cuối cùng ta vẫn không thể khiến hắn rung động.

 

Ta hốt hoảng quay đầu, che giấu bi thương trên nét mặt.

 

"Được..."

 

Dù sao ta sắp rời đi rồi, hắn đón ai vào phủ cũng không còn quan trọng nữa.

 

Tạ Quan Huyền thoáng ngạc nhiên.

 

Môi hắn khẽ nhúc nhích nhưng không nói gì thêm.

 

Trước giờ hắn luôn hết sức kiệm lời với ta như thể mỗi chữ của hắn là vàng là bạc mà ta không xứng nghe vậy.

 

Chờ hắn quay gót, ta mở hộp trang sức trước bàn gương, lấy ra một trang giấy bị đè dưới đáy.

 

Đó là đơn hòa ly Tạ Quan Huyền viết cho ta ba năm trước.

 

Giấy trắng mực đen, có cả tên hắn viết và dấu tay.

 

Chỉ cần giao lên quan phủ là lập tức chúng ta có thể chia tay trong hòa bình.

 

2

 

Ba năm trước, tại yến tiệc Quỳnh Lâm, ta vừa gặp đã đem lòng thương nhớ thám hoa Tạ Quan Huyền.

 

Chưa đầy ba ngày sau, hắn đã nhờ người đến tận nhà cầu hôn.  

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Ta cứ tưởng đây là mối lương duyên trời ban cho mình, mãi đến khi tin báo hỷ của Tống Tích Đường truyền về kinh thành.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nen-lanh-giay-mong/1.html.]

 

Hôm ấy, Tạ Quan Huyền uống đến say mèm.  

 

Ta nấu một bát canh giải rượu, đem vào thư phòng cho hắn.  

 

Hắn gục trên án thư, gọi tên ta với đôi mắt đỏ hoe: "Bùi Chiêu Ý."  

 

Ta ngỡ hắn cần ta nên vội vàng bước tới.  

 

Nhưng hắn lại chộp lấy cái chặn giấy ném mạnh xuống đất.  

 

Chặn giấy bằng sứ đáp đất ngay sát tà váy của ta, vỡ tan. 

 

Những mảnh vỡ văng khắp nơi, ta sững sờ đến mức tim như ngừng đập.  

 

Người luôn ôn hòa như ngọc ấy, lúc này đang nghiến răng nghiến lợi: "Bùi Chiêu Ý, tất cả là do ngươi."  

 

"Nếu không phải tại ngươi để mắt đến ta, nếu không phải ngươi có cha là Thượng thư bộ Lại*..."

 

(*bộ Lại là một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á, phụ trách việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển,…)  

 

"Thì sao ta lại bị ép cưới ngươi? Sao ta phải trơ mắt nhìn Tích Đường gả cho kẻ khác?"  

 

Trong giọng hắn chứa ý hận ngút trời.  

 

Thì ra...  

 

Mối quan hệ mà ta vẫn tự cho là hài hòa tựa như cầm và sắt… cuối cùng chỉ là giấc mộng hoang đường của riêng ta.  

 

Một cơn nghẹn ứ nơi lồng n.g.ự.c trút ra không được, nuốt vào cũng chẳng xong.  

 

Nỗi tủi thân khiến ta không kìm được mà rơi lệ.  

 

Tạ Quan Huyền lảo đảo đứng dậy, cầm bút ngoáy nhanh một lá đơn hòa ly.  

 

Ký tên, điểm chỉ chóng vánh, sau đó hắn vung tay ném tờ giấy nhẹ hẫng ấy về phía ta.  

 

Hắn nói: "Ta muốn hòa ly với ngươi rồi đón Tích Đường về."  

 

Hắn đã say đến mơ màng, hồ đồ đến mức ngay cả lời như vậy cũng có thể thốt ra được.  

 

Ta kìm nén cảm xúc, nức nở: "Chàng say rồi, đợi hắn tỉnh rượu chúng ta bàn lại sau."  

 

Ta cúi đầu nhặt tờ giấy, quay người ra ngoài và khép cửa lại.  

 

Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, chảy dọc theo gò má.  

 

Ta trở về viện một mình.  

 

Gió đêm rất lạnh nhưng vẫn chẳng thể giúp ta tỉnh táo hơn.  

 

Ngày hôm sau, Tạ Quan Huyền tỉnh rượu. 

 

Hắn vẫn đối xử với ta ôn hòa nhã nhặn như thường.. Hắn không nhắc đến Tống Tích Đường dù chỉ nửa chữ, cũng không đề cập đến hòa ly.  

 

Ta giấu tờ giấy kia dưới đáy hòm trang sức rồi tự lừa mình dối người rằng người Tạ Quan Huyền nhung nhớ giờ đã là thê tử của kẻ khác.  

 

Và rằng phu thê chúng ta còn ngày rộng tháng dài đang đợi sau này.

 

Loading...