Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nấu Cao Nhầm Xác Người - C5 - Kết

Cập nhật lúc: 2025-01-01 11:00:46
Lượt xem: 67

Mẹ chúng mày làm trò mèo gì đây? Cút đi cho tao?

 

Thầy Lễ Lé và Bốn Soáy bị đuổi như đuổi hủi, hai người nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà ấy.

 

Bà vợ ông Khê chạy ra lên tiếng:

 

Mẹ nó chứ? Hãm thế?

 

Thầy Lễ thở dài hơi xong lên tiếng: 

 

Ông ta càng làm thế, chồng chất nghiệp đến tận mấy đời vẫn không trả nổi. Hai thầy trò mình đi tiếp. Những gì giúp đã giúp hết.

 

Dạo bước đến ngôi nhà của anh Khánh, Thầy Lễ nói với Bốn:

 

Này nhà này đang có việc, chúng ta vào xem giúp được gì không.

 

Hai người bước vào, anh Khánh thấy lạ tiến ra hỏi chuyện:

 

Thưa hai vị khách, hai người hình như không phải ở đây? Mà tới nơi này có chuyện gì không?

 

Thầy Lễ nhẹ giọng:

 

Chúng tôi là người Tân Sơn, Phú Thọ, khác huyện cùng tỉnh thôi, tôi thì đang đi cứu chúng sinh, đó là nhiệm vụ của những người đạo pháp như bọn tôi.

 

Vừa chưa ra khỏi tỉnh Phú Thọ, giường như bị ai xui khiến lạc vào đây? Giường như Phật đã chỉ đường vào, chắc hẳn muốn giúp gia đình nhà anh. Nhìn mặt mọi người chắc có chuyện gì phải không?

 

Anh Khánh cũng dãi bày kể lại hết sự việc cho Thầy nghe, lập tức mắt phát sáng khai nhãn được mở trưng. Mọi người thì không biết đâu chỉ những người trong pháp giới mới biết được, người trần sao thấy được, ngay cả Bốn cũng không thấy được. Quay sang nói với gia chủ:

 

Chị nhà mọi người đã c.h.ế.t rồi? Bị người ta cướp của, phi tang xác đem xăng đốt cháy thân thể.

 

Chưa kịp nói hết anh Khánh bực tức đứng dậy chỉ mặt nói:

 

Này ông ăn nói tử tế, bây giờ ai cũng tự xưng là thầy, đế rồi muốn nói gì thì nói đâu nhé? 

 

Nghe tôi nói?

 

 

Không nói năng cái gì, cút ra khuất mắt tôi. Đi đâu thì đi, đừng để thằng này cầm nỏ ra. 

 

Hai thầy trò ngậm ngùi bước trở ra, trên đường đi có vài dòng tâm sự:

 

Mình giúp thì đã giúp rồi, tuy ở đây không có những vấn đề gì bất chắc cũng không quá to tác, chỉ có những vấn đề trong cuộc sống thôi, họ tự giải quyết được, hai thầy trò mình tiếp tục hành trình cứu dân, xuyên suốt 63 tỉnh thành nào. Những chặng đường là rất khó khăn, mỗi tỉnh là mỗi chuyện đây, bây giờ chúng ta đang chưa thấy gì trắc trở, mới làm quen thôi. Sau thì càng ngày càng khó đấy.

 

Dự tính mình đi đến tỉnh nào tiếp vậy thầy? 

 

 

Cũng không biết được, chúng ta cứ đi theo con đường này đến chỗ nào thì đến, ở đó có việc gì thì mình hỗ trợ cứu giúp, không thì thôi. 

 

Vâng ạ. Thầy Lễ Lé và học trò Bốn Soáy lững thững bước ra khỏi Thôn đá cốc này? Chẳng biết hành trình tiếp theo là đi đâu cũng không rõ được.

 

 

Anh Khánh mặt lờ đờ tức tối, anh Doạt cất lời:

 

Anh làm thế không phải với người ta? Nhìn hai người đó cũng không phải là lừa lọc gì?

 

Em thôi đi? Để anh yên.

 

 

Vừa rồi chú ấy có nhắc tới chị Nga mình là đã chết, không lẽ?

 

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Anh Doạt lôi từ trong túi ra đưa lên tai nghe máy.

 

 

Chào anh Doạt nhé? Tôi là cán bộ xã đây?

 

Vâng ạ?

 

 

Tình hình là đã có kết quả điều tra, đó là xương người nhé?

 

Anh Doạt xững người, ngồi bệt xuống nền nhà, mắt chữ A mồm chữ O không tin vào mắt mình lắp bắp:

 

 

Thật ạ cán bộ?

 

Đúng rồi anh. Giờ anh hãy ra Ủy ban xã để làm việc nhé?

 

 

Dạ vâng để tôi ra ngay.

 

Anh Khánh lao lại hỏi:

 

Có chuyện gì thế em?

 

Cán bộ xã gọi em ạ? Bảo có kết quả về việc mấy cái xương, đó là của người ạ? Giờ em phải ra xã một chuyến.

 

 

Thế cho anh đi với?

Anh Doạt cất tiếng:

 

Nhưng chân anh khỏe chưa?

 

Không sao đi lại được rồi, nhanh chúng ta đi thôi.

 

 

Thuỳ và Huế ở nhà nhé? 

 

Chúng em biết rồi?

 

 

Bóng xe đã xa tít, đường tới Ủy ban Nhân dân xã Thắng Sơn đang gần, trên đường đi hai anh em còn có đôi lời:

 

Quả như suy đoán đó là xương người? Nhưng tại sao lại vậy nhỉ?

 

Em cũng không biết anh ạ?

 

 

Bước vào một căn nhà ở đó có một cán bộ đã ngồi cầm giấy bút sẵn, giọng dõng dạc:

 

Mời hai anh ngồi?

 

Anh Khánh và Doạt bình tĩnh ngồi xuống, anh đồng chí bắt đầu hỏi han:

 

Anh phát hiện những mảnh xương này ở đâu?

Anh Doạt lên tiếng:

 

Hôm đó tôi và mấy người trong thôn đi vào rừng, thì bọn tôi vào đó để tìm chị tôi, do trước đó thì chúng tôi nghĩ chị mình vào đó, mới vào tìm để rồi phát hiện ra vậy? Giữa lưng rừng chúng tôi phát hiện những mảnh xương trắng muốt. Bên cạnh có nhiều than lắm.

 

Thì chúng tôi đang nghi đây là chị của mọi người đấy? 

 

 

Anh Doạt lắc đầu nói:

 

Làm sao mà thế được? Không phải cán bộ cứ đùa tôi?

 

Không tôi nói thật, nếu biết phải hay không phải, thì Anh Doạt đây là người thân nhỉ?

 

 

Vâng ạ.

 

Thế thì sẽ tiến hành xét nghiệm ADN ạ.

 

 

Dạ tôi biết rồi.

 

Về vấn đề chỗ cậu phát hiện cái xương này là ở rừng thôn Đá Cốc, vì vậy ngay bây giờ phiền cậu đưa tôi đến đó điều tra hiện trường. Vụ xét nghiệm phải chờ, chứ muốn nhanh thì không được. Có gì chúng tôi thông báo sau.

 

 

Vâng ạ. Mình đi luôn thôi cán bộ.

 

Mấy đồng chí nữa cũng theo sau con xe máy dần dần tiến vào thôn Đá Cốc. Chia nhau ra hỏi han vài người liên quan.

 

Địa hình hiểm trở, đồi núi chênh vênh gập ghềnh, các chiến sĩ công an rất vất vả mới tìm thấy đến chỗ hôm nọ.

 

Do mưa nhiều mấy ngày nay, lượng than đã bị trôi hết, để lộ ra khoảng trống của màu đất. Tiến hành kiểm tra xung quanh một hồi khi quay trở lại, cũng là lúc cuộc khám nghiệm tìm hiểu đã diễn ra xong.

 

Các đồng chí về, Anh Khánh và Doạt cũng về nhà, nghĩ lại câu “Nghi ngờ là chị gái của mình ” ai cũng lo âu không thôi. Chị Huế động viên:

 

Thôi anh ạ, nếu chẳng may cũng phải chịu thôi? 

Anh Khánh không biết nói gì, chỉ biết ôm vào vợ mình cho phần nào vơi bớt cảm xúc.

 

Anh Doạt bước tới buông lời:

 

Thôi anh, hai vợ chồng em về đoảng qua nhà tí nha? Nào có kết quả thì em sang gọi anh đi cùng.

 

Thế hai em về nhé?

 

 

Em chào anh.

 

Tiếng kêu của xe máy không còn nữa, trả lại không gian yên ấm như lúc đầu. Thằng cu Mỉ chạy tới lên tiếng:

 

Bố ơi? Có chuyện gì mặt bố buồn thế?

 

Không sao đâu còn? Chỉ là chút vấn đề bình thường thôi mà?

 

 

Thôi mẹ Huế bế con vào trong đi.

 

Anh ăn gì em nấu cho? Anh Khánh trả lời:

 

 

Thôi anh mệt lắm, chẳng ăn được đâu? Không phải nấu cho mệt nhé? Anh vào giường nằm tí đây.

 

Em biết rồi? Thế vào trong nghỉ đi?

 

 

Dáng đi lững thững mang cho đến vào trong, khi nằm trên giường thở dài một cái, rồi nhắm mắt ngủ.

 

Trong giấc ngủ cơn mơ mộng xuất hiện, anh thấy chị Nga về với bộ dạng người đen xì, thế nào lại chỉ còn mỗi cái xương lơ lửng nhìn mà hãi, nói thì người ta không tin bảo vô lí, nhưng thật sự là có thật luôn không dám thêm nếm hay nói bậy.

 

Một giọng nói âm vang lạnh lẽo:

 

Khánh ơi? Chị c.h.ế.t rồi? Chị c.h.ế.t khổ lắm em ạ? Trong mơ Khánh còn thì thầm:

 

Sao chị lại c.h.ế.t vậy?

 

 

Chị bị g.i.ế.c cướp của. Bị phi tang xác ở trên rừng.

 

Là ai g.i.ế.c chị? Vừa hỏi câu đó Khánh chợt bị thức tỉnh do tác động của Huế, thấy chồng la hét inh ỏi, nên cô mới vỗ cho tỉnh, trở về thực tại anh rơi đầy mồ hôi hột. Huế han hỏi:

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nau-cao-nham-xac-nguoi/c5-ket.html.]

Anh sao thế? Gặp ác mộng à?

 

Khánh chầm chậm kể lại:

 

Anh mơ thấy chị Nga hiện về, chị ấy bảo c.h.ế.t thật rồi, bị người ta cướp của rồi phi tang xác luôn. 

 

Thật vậy ạ? 

 

 

Anh vẫn nửa tin nửa chưa, chờ kết quả của công an đã, nếu đúng thì chị Nga c.h.ế.t thật rồi. Lúc đó thì phải chấp nhận thôi.

 

Ông Khê được nhiều hời sau khi bán cao, bán thịt tinh tinh cũng được kha khá, đêm hôm đó hai ông bà nói chuyện với nhau:

 

Này bà? Nhìn những số tiền này có thích không? Ta lại sắp giàu tới nơi rồi đấy?

 

Chuyện? Thôi muộn rồi ta đi ngủ thôi.

 

 

Ông Khê vừa chợp mắt, ngay lập tức trong mơ thấy những mảnh xương lơ lửng trông ảo ảnh, một giọng nói u ám cất lên:

 

Ông trả da và xương lại cho tôi? Nỡ lòng lấy mất thế? Tôi đã c.h.ế.t khổ sở còn không tha? Quá là khốn nạn mà.

 

Ông Khê lên tiếng:

 

Mày là ai? Bị điên à? Tao làm gì đâu mà đòi tao? Này tao lương thiện từ nhỏ nhé? Chưa bao giờ khốn nạn như mày bảo, mà khốn nạn ở chỗ nào?

 

Ông không trả sẽ bị quả báo mà?

 

 

Quả báo cái con khỉ? Giồ à? Mày là đứa nào mà thấy toàn xương cốt thế kia? Ma à?

 

Không một lời nói nào nữa, những mảnh xương tan vào hư vô một cách kì ảo. Ông Khê vục dậy mặt hăm hở tức tối chửi bới:

 

Con mẹ, chẳng biết đứa nào mất dạy, nói tao tồi nhỉ? Để mà tao biết không xong đâu?

 

Bà vợ ông cũng bừng tỉnh gạn hỏi:

 

Trời ạ? Ông g.i.ế.c tôi đi? Ngày thì nấu cao mệt mỏi rồi mà tối đến nghỉ một chút cũng không được.

 

Ờ biết rồi. Ông Khê trả lời một cách trống không, xong mãi cũng nằm xuống ngủ lại.

 

 

Vài ngày sau nhận được tin đã có kết quả xét nghiệm ADN, anh Doạt phải bàng hoàng khi biết kết quả trùng nhau đến 99,9%, anh suy sụp ngã đùng ra đất dẫy nảy xè bọt mép.

 

Anh Khánh hô hoán:

 

Nó bị sốc đấy, các cán bộ xem giải quyết giúp tôi với. Đưa vào trạm y tế với ạ.

 

Anh bế cậu ấy lên xe tôi trở ra tít bên ngoài trạm xá kia.

 

 

Khi đến trạm xá, may mắn anh Doạt được cứu chữa kịp thời, khi tỉnh lại sự thật vẫn là sự thật, chị gái của Anh Doạt đã chết.

 

Tâm trí mơ màng loạn lạc chẳng biết đâu mà lần. Hoang mang tột độ. Tay nắm tay Anh Khánh khóc lóc và nói:

 

Thế là chị Nga đã xa chúng ta rồi? Em buồn quá.

 

Anh Khánh động viên:

 

Anh cũng buồn thế thôi, chuyện lỡ xảy ra thế thì biết sao? Chỉ biết buồn thôi. Em mau khỏi nhé.

 

Dạ vâng em biết rồi? Một cán bộ bước vào hỏi thăm:

 

 

Sức khỏe anh ổn chưa ạ? 

 

Anh Khánh lên tiếng thay:

 

Chào đồng chí? Em tôi ổn rồi. Cảm ơn đã hỏi thăm nhé?

 

Tôi xin chia buồn cùng gia đình anh? Chúng tôi vẫn còn nhiều điều để tiếp tục điều tra thêm vụ án này.

 

Anh Khánh ngắt quãng:

 

Thưa cán bộ, hôm nọ tôi mơ thấy chị gái về báo mộng tôi bảo là bị người ta g.i.ế.c cướp của rồi phi tang xác.

 

Chúng tôi cảm ơn, đã tiếp nhận thông tin, à mà cho tôi hỏi tiếp:

 

 

Chị nhà có những thứ gì giá trị trên người không?

Anh Khánh nhớ lại mãi cũng nói:

 

Có ạ? Chị có đeo hai cái khuyên tai vàng và một cái vòng, nói thiệt chứ đấy là của hồi môn bố mẹ để lại cho, chị cứ giữ bên mình không dám bán. 

 

Cũng có thể là chị nhà đi đâu bị một đối tượng nào để ý, rồi ra tay cướp của xong phi tang xác chị không?

 

 

Chúng tôi cần thêm thời gian, chuyến này sẽ mời công an tỉnh về một chuyến.

 

Nếu mà bị g.i.ế.c thì mong các cán bộ tìm ra hung thủ, nếu mà không bị g.i.ế.c thì vụ án cần có lời giải thích chính đáng.

 

 

Anh yên tâm tin tưởng ở chúng tôi?

 

Đây tôi hỏi tiếp? Xác sao không thấy nhỉ, chỉ có mỗi xương, tính ra hôm đó tới nay là 6 đến 7 ngày xác làm sao phân hủy được? 

 

 

Chỉ còn mỗi cái xương lạ thật? Hôm đó mọi người đi tìm có thấy ai tình nghi không? Anh Doạt như nhớ lên tiếng:

 

Dạ thấy cái ông Khê đi từ trên rừng xuống, nghe bảo là mang được nhiều thứ về để nấu cao nữa, hơn nữa ông còn khoe những miếng thịt bảo là tinh tinh, ừ thì nói đen thui giống thật? Anh cán bộ cất giọng:

 

Mà sao ở mình lại có tinh tinh được? Rất là hiếm? Gia đình ông Khê bao lần bị phạt cảnh cáo rồi vẫn bất chấp nấu cao à? Chuyến này chúng tôi phải vào nhà một chuyến. Thôi anh ở lại cho khỏe, tôi quay trở vào thôn một tí.

 

 

Vâng, chào cán bộ đi thong thả ạ. 

 

 

Thân ảnh quen thuộc của Cán bộ đã có mặt ở nhà ông Khê, thấy có vài đồng chí tới nhà chơi, ông Khê vừa lo vừa sợ nhưng vẫn hân hoan đón khách.

 

Mời vào ngồi chơi uống tí nước ạ?

 

 

Ông Khê, hôm nay chúng tôi sang có chuyện muốn trao đổi với ông, nói đến đây ông Khê đủ run cầm cập nhưng vẫn phải vui tươi nói:

 

À vâng? Có chuyện gì? Các chú cứ nói đi?

 

 

Nghe bảo ông vẫn còn nấu cao hả? Ông Khê lảng đi chuyện khác:

 

Các cán bộ đòi mua cao về chữa bệnh cho mẹ mình á?

 

 

Đồng chí Thường đập bàn giọng gắt:

 

Chúng tôi không đùa với ông? Đề nghị ông hợp tác?

 

 

Ấy c.h.ế.t bình tĩnh? Thú thật là tôi vẫn phải nấu cao để kiếm sống, chứ giờ các chú kêu bỏ sao được.

 

Nấu cao thì chúng tôi không cấm? Nhưng ông cứ đi g.i.ế.c hại động vật quý hiếm để nấu cao thế? Nhiều thứ khác tốt an toàn và được phép nấu thì không, toàn làm những việc vi phạm.

 

 

Hôm nọ ông có g.i.ế.c hại một con tinh tinh phải không? Ông Khê xua tay nói:

 

Ấy không phải? Các chú đừng nghĩ thế? Mặc dù có g.i.ế.c động vật thì động vật bé, cỡ con tinh tinh to chà bá mà làm sao g.i.ế.c được?

 

 

Chúng tôi biết đâu? Nhỡ ông nhiều cách làm thì ai rõ mà?

 

Không phải? Hôm nọ tôi vào rừng thì phát hiện có con tinh tinh nằm ở giữa lưng đồi bên kia? Xung quanh thì đen xì.

 

 

Thấy vậy tôi mới xẻo da thịt về để nấu cao? Nó tự c.h.ế.t chứ tôi làm sao g.i.ế.c con tinh tinh được? Còn mảnh xương cũng quý, nhưng một số mang về chẳng được, cứng lắm cũng không lấy được bỏ lại.

 

Những lời nói ấy tương quan với những gì anh Doạt nói, lúc này khi chắc chắn đồng chí Thường lên tiếng:

 

Đó là xác người đấy ? Tinh tinh ở đâu hả? Mắt ông có vấn đề à? Nhìn mà không nhận ra?

 

Nhưng sao thế được? Cái xác khi ấy đã bị biến dạng, cháy xém, đen thui, lưng gù, bắp chân vừa to vừa dài. Hai bàn tay co quắp, móng tay khá dài, chi trước phồng lên, là tinh tinh sao người được.

 

 

Đấy là xác bị cháy nên mới có hình dạng thế? Ông nhìn nhầm thật rồi? Ông lấy chỗ da và xương đấy về nấu cao sao?

 

Vâng đúng rồi? Thế ông đã làm những gì với những miếng thịt da và xương đó? Ông Khê thưa:

 

Hồng
Hà Văn Hồng

 

Một số để bán và ngâm rượu, ăn và nấu cao rồi?

 

Ông tội nặng rồi, chúng tôi cần ông về xã để lấy lời khai thêm.

 

 

Ơ nhưng tôi không biết mà? Cũng bị tội à? Đâu ai cố ý đâu?

 

Sau những ngày liên tục điều tra. Đã tìm thấy hung thủ một mực.

 

Đó là Ông Thắng, một người ít nhắc tới nhưng lại không mang trong mình tính người, ông giàu là vì g.i.ế.c người cướp của những người đi qua đây, hoặc những người trong thôn có vàng đồ quý giá.

 

Ở công an ông trình bày:

 

Hôm đó thấy chị Nga cầm theo hai cái xô lững thững đi đâu qua nhà ông, liền gọi với lại hỏi han, được biết là chị đi ra suối lấy nước về để phục vụ sinh hoạt, thì ở đây mọi người thường lấy nước mà. 

 

Thấy chị Nga đeo nhiều vàng, nổi lòng tham, ông ta ra tay cướp giật, khi bị chị Nga rằng co quyết liệt, chị hét không thôi, bực tức và sợ người ta nhìn thấy, một phát ông lấy cái viên đá tầm 1 hai cân, cầm hai tay lấy lực đập hai ba phát vào đỉnh đầu m.á.u trào ra, hốt hoảng ông kéo chị Nga lên trên giữa rừng, cố kéo lên đây để không ai biết, hắn lại thừa sức trở về, đi ra tận ngoài thôn xong mua xăng, trở về thì tưới xăng hết lên người chị Nga, một mồi lửa thiêu rụi hoàn toàn.

 

Những tán cây khít khìn khịt, những làn khói không toả ra nhiều chầm chậm, cũng ít ai để ý.

 

Ông đã khai nhận toàn bộ sự việc, khi biết tin Khánh không ngờ người hàng xóm thân thiết lại là người như vậy.

 

Ông thật là dã tâm? Lòng lang dạ sói? Ông tha hồ mà tù mọt gông đi. Hãy trả giá cho lỗi lầm mình.

 

Ông Thắng vẫn khai nhận tiếp khi đã g.i.ế.c nhiều người để cướp của, trong đó có vài người từ xa tới. Xác thì mỗi xác là xử lý khác nhau. Như thế này thì phải tử hình với tội ác tày đình như vậy.

 

Lúc này gia đình Khánh mặc dù tức lắm, nhưng không làm được gì, ông Khê thì được thả ra bị phạt và bị tù treo, sau vụ việc ông cũng mang những khoanh cao mà đã nấu từ xác chị Nga, mang cho gia đình anh Khánh để an táng, ông cũng đã xin lỗi, cũng nói rằng bản thân hôm đó không nhìn kĩ để xảy ra cớ sự đau lòng.

 

Gia đình Anh Khánh và Anh Doạt cũng không trách sao , và bỏ quá cho nhau, ông Khê ngay sau vụ đó cũng đã chết, có thể nói là phải trả giá cho chuyện của mình, mặc cho vụ việc g

ây ra không quá to tác.

 

Quả đúng như dự tính ông Thắng bị tử hình và bị xử bắn, kết thúc một đời người.

 

Cuộc sống người dân thôn Đá cốc đến giờ, vẫn bàng hàng chuyện nấu nhầm cao xác chết, hiện tại thì vụ việc chấn động một thời cũng đã lắng sâu xuống, đó là bài học để cho những thế hệ sau ở thôn Đá Cốc ngẫm nghĩ lại, mà tránh khỏi những tai ương vạ gió như thế.

 

[Hết]

 

 

 

Loading...