NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:34:59
Lượt xem: 247
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng ấm áp và mềm mại.
Tôi vô thức mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào. Mãi sau này tôi mới nhận ra cổ họng mình đã bị bỏng.
Tôi ngồi dậy, vết thương trên lòng bàn tay đã được băng bó, trên người cũng được thay quần áo mới.
Trong phòng ngủ ngoài tôi ra thì không còn ai khác.
Tôi lo lắng chạy ra ngoài, thậm chí còn không kịp xỏ giày.
Cuối cùng khi chạy xuống lầu, tôi nhìn thấy Cố Tắc đang ở trong phòng khách.
Anh ấy đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình tĩnh đọc sách.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa đang rơi lộp độp.
Cố Tắc gấp sách lại, quay người nhìn sang: “Tỉnh rồi.”
Tôi gật đầu, lo lắng muốn hỏi tình hình người thân trong gia tộc nhưng không nói được.
Cố Tắc dường như nhận ra sự lo lắng của tôi, nhẹ giọng nói: “Người trong tộc em không sao đâu, đừng lo lắng!”
“Anh vẫn chưa nói chuyện của em cho họ biết đâu, giờ em có muốn đến gặp họ không?”
Tôi lắc đầu.
Lúc này không thích hợp nói cho họ biết về chuyện của tôi, điều đó sẽ khiến họ thêm lo lắng.
Tôi đi đến bên cạnh Cố Tắc và ngồi xổm xuống, tôi háo hức nhìn anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nói thêm về tình hình trong tộc.
Có thành viên nào trong gia tộc bị thương không? Anh ấy đã cứu họ bằng cách nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-09.html.]
Cố Tắc cúi đầu nhìn tôi, bất đắc dĩ cười nói: “Lục Cảnh Nhiên phái người bắt bọn họ, muốn đưa bọn họ ra chợ đen bán nhưng bị anh ngăn cản. Có một số người cá bị thương nhưng không sao cả, đều còn sống.”
“Anh đã hứa với em, sẽ không để cho bọn họ xảy ra chuyện gì. Anh đã cho trợ lí đến nói chuyện với nhà họ Lục về chuyện hợp tác ở vùng nước kia, đồng thời cũng đã cho người bí mật tới bảo vệ họ, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tôi giơ tay lên rồi lại dừng lại.
Cố Tắc hiểu ý, xòe rộng lòng bàn tay ra trước mặt tôi.
[Cảm ơn.]
Anh ấy cười khúc khích: “Những gì hứa với em, anh đã làm được. Còn em thì sao?”
“Cổ họng em ổn chứ?”
Nghe vậy, tôi vô thức chạm vào cổ mình.
Lúc này tôi không cảm thấy đau nhưng không thể phát ra âm thanh gì.
Tôi viết lại: [Em có thể chữa bệnh cho anh mà không cần phải hát.]
Ca hát chỉ là một biện pháp phụ trợ. Có nó, hiệu quả sẽ nhanh gấp đôi nhưng không có nó thì cũng không sao.
“Được, anh tin em.”
Cố Tắc trả lời một cách chắc chắn.
“Cổ họng của em có chữa lành được không?”
Tôi cụp mắt xuống và không trả lời.