NÀNG KHỈ XUYÊN SÁCH - 6
Cập nhật lúc: 2024-12-16 12:12:23
Lượt xem: 215
Hắn yếu ớt dựa vào chiếc gối, giọng nói trở nên mềm mại lạ thường: "Ta trúng độc."
Ta lo lắng nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch.
Hắn lại cười: "Ta giả vờ thôi."
Cái đồ đáng ghét này, lại làm ta sợ!
Hắn nhìn ngón tay ta đang đặt trên cổ tay mình, hỏi: "Hình như ngươi biết nhiều thứ quá nhỉ, có thật ngươi không phải tiên không?"
Câu này nghe quen quen.
Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn.
Đôi mắt hắn khi không cố tình tỏ ra lạnh lùng hay dữ tợn thì thật giống một hồ nước mùa xuân, dịu dàng và đầy tình ý.
Ta đáp rất chân thành: "Không, ta là khỉ hoang."
Thật đấy.
Khi làm khỉ, ta không cha không mẹ, chỉ biết chạy theo mấy con khỉ khác hoang dại chẳng kém gì ta.
Chúng cướp túi xách của khách du lịch, ta cũng cướp.
Nhưng chúng cướp cho vui, còn ta thì chán chán sẽ lục lọi xem có gì bên trong.
Ta từng bị con người chụp ảnh khi đang ngồi vắt vẻo trên cành cây chơi điện thoại. Bọn họ nói ta đúng là thành tinh rồi.
Về sau, hệ thống tìm thấy ta. Nó nói rằng ta vừa hoang dại vừa thông minh, cần phải đóng vai nữ chính tiểu thuyết đau khổ tàn tạ một đời để mài bớt bản năng khỉ, chuẩn bị kiếp sau sống tốt hơn.
Nghe ta trả lời dứt khoát, hắn nhắm mắt lại, nằm xuống giường lần nữa.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Ta có một kế hoạch, cần ngươi phối hợp."
Ta gật đầu: "Được."
19.
Vương gia quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn tại vương phủ để giới thiệu ta với các gia tộc quyền quý ở Nam Chiếu.
Nhờ mấy lời đồn đại bên ngoài, mọi người đều nghĩ rằng vương gia yêu thương ta sâu đậm, nên chẳng ai nghi ngờ gì.
Bữa tiệc rất đông người, ta sợ thứ muội vô dụng của mình bị vạ lây nên lập tức viết thư về nhà, bảo cha ta chuẩn bị xe ngựa đến đón con bé về.
Thứ muội khóc như mưa: "Hu hu hu, tỷ thật sự ghét bỏ muội vô dụng nên muốn đuổi muội đi đúng không?"
Vương phủ người đông kẻ lắm, ánh mắt tò mò khắp nơi, ta không tiện nói nhiều, đành qua loa trả lời: "Nếu muội dã nghĩ vậy thì tỷ cũng chẳng biết nói sao."
Thứ muội: "..."
Con bé càng khóc to hơn.
Ta ngồi im, định đợi con bé khóc xong. Ai mà biết lần này đến khi nước mắt thấm ướt cả giày và tất của ta, con bé vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thật sự đáng sợ.
Ta từng đánh nhau với đủ thứ khỉ hung hãn, cũng từng giật đồ của đủ loại người, nhưng chưa bao giờ đối phó với một con rùa có thể khóc ra cả thác nước như này.
Con bé khóc nhiều đến mức khiến đầu ta ong ong.
Ta đành phải chịu thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nang-khi-xuyen-sach/6.html.]
20.
Đêm tiệc, ta ngồi bên cạnh Nam Chiếu Vương, cố gắng kiềm chế bản tính khỉ hoang mà nhỏ nhẹ dịu dàng rót rượu cho hắn.
Một phu nhân huyện lệnh cười nói: "Vương gia và vương phi đúng là một đôi trời sinh."
Trên bàn tiệc, chén rượu liên tục được nâng lên, tiếng nhạc và điệu nhảy tràn ngập không gian.
Thứ muội của ta ngồi sau rèm châu ngáp dài một cái.
Nam Chiếu Vương lúc diễn trò lại hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Hắn vươn một tay ôm lấy ta, tay kia cầm ly rượu hoa quả, đưa đến gần môi ta. Trong đôi mắt đào hoa của hắn phảng phất say mê, khóe môi hơi nhếch lên, cười đầy mê hoặc.
Ta nương theo ngoan ngoãn nhấp một ngụm nhỏ.
Ta cảm thấy có chút nóng.
Không biết có phải vì khỉ không hợp uống rượu hay không, nhưng mặt ta bắt đầu nóng bừng lên.
Ta kéo kéo vạt áo của hắn, lầm bầm: "… Nóng quá."
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Dạo này thời tiết Nam Chiếu quả thật oi bức, cố chịu một chút."
Ta nhìn bộ y phục lộng lẫy, nặng trịch trên người mình, bắt đầu càu nhàu như kẻ say: "Áo vừa dày vừa nặng, lại còn ngồi sát bên ngươi thế này, ta không nóng thì ai nóng?"
Hắn liếc nhìn sắc mặt đỏ bừng của ta, nhíu mày: "Tửu lượng kém thế cơ à?"
Hắn gạt hết ly rượu trước mặt ta sang một bên, đưa tay chạm nhẹ lên trán ta:
"Sắp rồi. Chẳng bao lâu nữa ngươi có thể phát điên làm càn được rồi."
Ta: "?"
Ta cảm giác mình giống như thú cưng khỉ của hắn vậy.
Có chút khó chịu.
Dù sao ta cũng từng là con khỉ hung dữ nhất trên núi.
Khi tiệc rượu gần tàn, phó tướng tiến đến thì thầm vào tai hắn vài câu.
Trong khoảnh khắc, biểu cảm trên mặt hắn cứng đờ.
Hắn lười nhác tựa người vào ghế, tiện tay hất cả ly rượu trên bàn lên người ta.
Trước mặt mọi người, hắn cười nói: "Cô hình như hơi say rồi. Người đâu, đưa vương phi về thay y phục."
Khi ta đứng dậy, hắn khẽ thì thầm: "Thay bộ đồ nhẹ nhàng hơn. Nếu có chuyện xảy ra dễ bề theo ta và đội hộ vệ rời đi. Binh mã nhà ngươi đã chờ sẵn ở ngoài thành để tiếp ứng."
21.
Sau khi thay đồ xong, ta còn tiện uống thêm chút trà giải rượu rồi quay lại bàn tiệc.
Nhưng vừa bước vào, bữa tiệc đã biến thành chiến trường.
Phu nhân huyện lệnh, người vừa nãy còn khen ngợi Nam Chiếu Vương và ta là đôi trời sinh, giờ đã rút kiếm lao vào đánh nhau với hắn.
Trong phòng tiệc, ánh đao kiếm loang loáng, mọi người hoảng loạn chạy tán loạn.
Đội hộ vệ lập tức vây quanh ta, cảnh báo: "Vương phi cẩn thận! Lần này chúng phái đến toàn những kẻ có thể chạy trên tường, được mệnh danh còn nhanh hơn cả khỉ."