NÀNG KHỈ XUYÊN SÁCH - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-16 12:09:54
Lượt xem: 309
4.
Năm ta mười bảy tuổi, để củng cố sự cai trị của triều đình tại Nam Chiếu, ta bị ban hôn cho tân vương của Nam Chiếu.
Thứ muội yếu đuối của ta vừa khóc lóc vừa hô lên: "Nơi rừng thiêng nước độc đó, vẫn là để tỷ đi đi. Nghe nói tân vương Nam Chiếu hung ác lắm, ta chịu không nổi đâu! Hu hu hu!"
Lật mặt như lật bánh tráng, đáng sợ thật sự.
Nam Chiếu vương vừa hung ác vừa lạnh lùng trong lời đồn thế mà lại đích thân mang xe ngựa đến đón ta.
Ta không chút oán trách, bước lên kiệu hoa. Nghĩ đến những khu rừng mưa nhiệt đới ở Nam Chiếu, ta bất giác bật cười thành tiếng.
Thì bởi, cũng đã mười năm rồi ta không được leo cây.
Bên ngoài xe ngựa, một thị vệ đi theo ta hốt hoảng nói: "Đã mười năm rồi tiểu thư không hề cười."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Ngay sau đó, một giọng nói lành lạnh nhưng đầy cuốn hút vang lên có chút ý giễu cợt: "Nàng ta bị liệt mặt à?"
Thị vệ nghẹn họng trong giây lát rồi lắp bắp trả lời, nhưng lại không đúng trọng tâm: "Tiểu thư hôm nay nhất định là vui mừng không kìm được lòng."
"Thế thì nàng ta vui mừng hơi sớm rồi."
Thị vệ: "..."
Cái thể loại gì mà thích cãi cố thế này?
Ta im lặng không nói gì.
Thật sự muốn vén rèm xe lên, ném thẳng vỏ chuối vào mặt hắn.
5.
Đêm tân hôn, Nam Chiếu Vương chậm rãi xuất hiện.
Hắn sở hữu một đôi mắt đào hoa đầy tình ý, ánh nhìn long lanh, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng vô cảm.
Câu đầu tiên hắn nói đã tạt ngay cho ta một gáo nước lạnh: "Cô* đã có người trong lòng."
(*đại từ tự xưng của thành viên hoàng thất khi đã có tước phong)
Lúc đó, ta tự mình vén khăn voan trùm đầu, nhẩn nha bóc mấy hạt lạc rải trên giường ăn, bình thản giương mắt hỏi: "Ai vậy?"
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhắc đến người trong lòng là giọng dập dờn liền: "Người trong lòng của Cô là một nàng khỉ hoang tài giỏi hơn người. Một ngày nào đó, nàng sẽ cầm chuối, đu dây leo đến gả cho Cô."
Ta: "???"
Ta chưa từng gặp sở thích nào quái lạ như này.
Hắn đã thích khỉ rồi, thôi thì ta nhường hắn một chút vậy.
Hắn tiếp lời: "Chỉ cần ngươi không xen vào chuyện của Cô thì trong vương phủ này, ngươi muốn làm gì cứ tùy ý."
Có chuyện tốt cỡ này sao?
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Ta lập tức tháo luôn mũ phượng, xách váy leo lên cột nhà, trèo thẳng lên xà ngang.
Ôi cảm giác tự do đã lâu không được tận hưởng này.
6.
Sáng sớm hôm sau, Nam Chiếu Vương rời khỏi vương phủ.
Ta hưng phấn đến mức treo ngược mình trên xà nhà suốt đêm, ngắm trời sáng.
Ngay khi hắn vừa rời đi, ta lập tức triệu tập toàn bộ thị vệ theo hầu và cả đám người làm trong phủ.
Mọi người tập trung giữa sân, mỗi người một tâm trạng.
Khi ta tuyên bố yêu cầu họ vào rừng mưa để bứng càng nhiều cây ăn quả về trồng trong vương phủ càng tốt, gương mặt ai nấy đều không giấu nổi sự kinh hãi.
Ta nghe loáng thoáng một thị vệ thì thầm: "Thật là nhảm nhí!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nang-khi-xuyen-sach/2.html.]
Ta lập tức cáo mượn oai hùm dọa họ: "Ta là chính thê do vương gia đích thân cưới hỏi. Chính miệng ngài ấy đã nói chuyện trong vương phủ này, ta định đoạt thế nào cũng được!"
Thành ra, cuối cùng ta huy động hơn hai nghìn người.
Trước khi trời tối, toàn bộ vương phủ đã được trồng kín cây ăn quả.
Sau đó, thấy bảo khi vương gia trở về, hắn không tìm ra cổng nhà mình nữa.
Phó tướng của hắn ngồi xổm trước cửa, trừng mắt nhìn bức tượng sư tử đá, lẩm bẩm: "Điện hạ, vương phủ chắc hẳn là ở chỗ này mà."
Vương gia ngẩng đầu lên nhìn quanh, chỉ thấy cây cối um tùm, xanh tốt mát mẻ.
Bốn chữ ‘Nam Chiếu Vương Phủ’ do tiên đế đích thân viết, giờ bị lá cây rậm rạp che khuất khó lòng nhìn rõ.
Hắn hít sâu một hơi rồi bước lên đá mạnh vào cánh cửa.
Hài c.h.ế.t mất, đá nhưng cửa không bung ra được.
Cánh cửa đã bị dây leo quấn chặt kín.
Ta đang ngồi trên dây leo trong sân trước đung đưa như chơi xích đu thì thấy vương gia cưỡi một con voi tông thẳng vào phá cửa.
Từ làn bụi mờ tung bay, hắn bước ra.
Gương mặt lạnh lùng, làn da trắng bệch, vẻ mặt đen kịt đáng sợ.
Hắn vừa bước xuống từ lưng voi thì dẫm phải một vỏ chuối mà ta vừa ném xuống đất.
Bốp. Hắn ngã sõng soài.
Nói thật, lúc đó ta có hơi sợ đó.
Khi ta nhảy xuống kéo hắn dậy, hắn vẫn nhắm mắt khẽ lẩm bẩm: "Không được giận. Đại tướng quân chỉ có một đích nữ, tạm thời không thể đắc tội. Không giận, không giận."
7.
Để khiến vị Nam Chiếu Vương lạnh lùng, tàn nhẫn và hung dữ kia không thể xuống giường, ta chỉ cần một cái vỏ chuối.
Ta đã đích thân nấu món sườn hầm sầu riêng để tạ lỗi với vương gia.
Nhưng hắn lại đóng cửa không cho ta vào.
Ta thật sự là rất có thành ý muốn xin lỗi mà.
Nhưng đến lần thứ sáu hắn từ chối gặp thì sự kiềm chế của ta đã đạt đến đỉnh điểm.
Ta bê cả bát sườn hầm sầu riêng, trèo lên xà nhà trong phòng hắn.
Ta từ đầu giường treo ngược xuống, tay cầm bát canh, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn hỏi: "Sao ngài không uống? Ta thật lòng muốn xin lỗi mà."
Khi ấy, hắn sợ đến mức rút kiếm ra và bật nhảy khỏi giường ngay lập tức.
Quả là một kỳ tích y học.
Sau khi nhìn rõ là ta, hắn mới lại nằm xuống.
Tay hắn nắm chặt lấy chăn gấm, mạch m.á.u nổi đầy mu bàn tay.
Hắn miễn cưỡng uống một chút, mặt lạnh tanh nói rằng lần này sẽ không so đo với ta nữa.
Vương gia tiếp tục nằm trên giường dưỡng thương.
Ta thì dẫn thị vệ đi chặt bớt mấy dây leo thừa, còn tiện thể sửa lại cổng.
Mấy thị vệ trong vương phủ bàn tán: "Vương gia rộng lượng với vương phi thật đó, đến mức này mà cũng không hề trách tội vương phi."
Một người khác tiếp lời: "Đúng thế, cả kinh thành đều biết vương gia là Ngọc Diện Diêm La, nhưng đối với vương phi thì đúng là một ngoại lệ."
Ta: "Hả???"
Thật á? Có khi nào là do bây giờ hắn chưa dám làm gì ta không?
Nhìn ánh mắt của hắn mà xem, nếu không phải cha ta là đại tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách thì ta đồ rằng hắn đã lột da khỉ của ta từ lâu rồi.