Năm Tới Là Của Con - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-05 05:28:04
Lượt xem: 1,804
Khi tôi mở mắt lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân mình thấp đi rất nhiều.
Giơ tay lên, tôi kinh ngạc nhận ra mình đang giơ một cái chân nhỏ, vàng và đầy lông.
Lúc định nói gì đó, tôi lại phát hiện mình chỉ có thể "gâu" lên.
Trong lòng tôi gấp gáp, lo lắng như lửa đốt.
Tôi vội vàng chạy đi tìm Chiếu Chiếu, nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn phải xả cơn giận bằng cách tè lên chân của Bạch Vô Thường.
Cả quãng đường, tôi chạy thật nhanh.
Tôi muốn nói với Chiếu Chiếu rằng ngày trước mẹ đã giúp đỡ gia đình Hứa Mộ, đã cho Diệu Nghi vay tiền với giấy nợ rõ ràng.
Đến bây giờ, chuyện không chỉ là tám triệu tiền gốc nữa, mà hồi đó Hứa Kiến Quốc và Diệu Nghi vì muốn tôi yên tâm, còn đặc biệt ghi lãi suất giống như vay ngân hàng và có đóng dấu tay.
Lúc đó tôi nghĩ chẳng mấy chốc số tiền này sẽ được trả lại.
Nhưng bây giờ, họ lại ngang nhiên bắt nạt Chiếu Chiếu, tôi nhất định phải tính sổ bảy năm qua với họ, cả tiền gốc lẫn lãi, tổng cộng gần mười triệu!
Còn giấy nợ đó, tôi đã giấu ở...
Những việc lộn xộn vẫn chưa kịp thoát khỏi đầu, thì đột nhiên từ xa truyền đến tiếng thắng gấp của bánh xe ma sát với mặt đất.
Sau một tiếng "rầm" lớn.
Một chàng trai giao đồ ăn bị chiếc Santana lao nhanh đ.â.m trúng ngã ra đất.
"Anh điên à? Cưỡi cái xe điện cũ kỹ mà còn chạy nhanh như thế, muốn đi đầu thai hả?!"
Tên tài xế của chiếc Santana thò đầu ra hét lên.
Anh chàng giao đồ ăn lúc này nằm trên đất, không cử động.
Tôi nhạy bén ngửi thấy một mùi m.á.u từ trong không khí.
"Tôi cảnh cáo anh! Đừng có giả chết! Mau dậy ngay, tôi còn đền cho anh năm trăm tệ. Nếu còn không đứng lên, ngay cả năm trăm này cũng không có đâu! Tự anh suy nghĩ đi!"
Vẫn là ngã tư đó.
Vẫn là một vũng m.á.u tươi.
Khung cảnh quen thuộc này khiến tôi không khỏi nhớ lại ngày mình chết.
Cũng là một chiếc xe lao ra từ ngã tư.
Sau khoảnh khắc trời đất đảo lộn ấy,
Là cơn đau dữ dội như từng khớp xương bị lệch, bị nghiền nát.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Là m.á.u không ngừng trào ra từ miệng, từng ngụm, từng ngụm.
Nhưng… người đã tông tôi năm đó, rốt cuộc là ai?
Tôi không nhớ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-toi-la-cua-con/chuong-3.html.]
Mà lúc này, anh chàng shipper ngã sấp mặt xuống đường, quanh anh ta là một đám người hiếu kỳ đứng xem.
Người đàn ông lái chiếc Santana vẫn chửi ầm lên, nước bọt văng tứ tung.
Ấy vậy mà chẳng ai dám đến kiểm tra xem anh shipper còn sống hay không.
Từ góc nhìn thấp bé này, tôi thấy được cái cổ vặn vẹo của anh ta, gương mặt dần tím tái, cùng cánh tay thấm đẫm máu.
Nếu không cứu ngay, anh chàng này sẽ c.h.ế.t thật mất!
Không suy nghĩ nhiều, tôi tru lên một tiếng, lao đến, dùng mũi húc vào người anh shipper, cố gắng lật cậu ta lại.
Người đàn ông lái Santana nhíu chặt mày, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi tung một cú đá mạnh vào người tôi.
"Thần kinh à! Còn kiếm đâu ra con ch.ó thối này để phối hợp diễn trò?! Tôi bận lắm, không rảnh mà chơi cái màn cảm động giữa người và chó với các người đâu…"
Nhưng anh ta chưa kịp nói hết câu, đám đông xung quanh đã đồng loạt hô lên kinh hãi—
"Toàn là máu!"
"Anh ta đâm c.h.ế.t người rồi!"
Người đàn ông lái Santana lập tức hoảng loạn.
"Mấy người nói bậy gì vậy?! Mù à?! Không thấy rõ là anh ta tự lao ra từ phía sau sao?! Đây là trò lừa đảo kiểu mới à?! Chơi khổ nhục kế hả?!"
"Xe cứu thương sắp đến rồi!" Một cô gái trẻ chạy tới.
Cô ấy chống một tay lên hông, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt gã đàn ông, giận dữ quát:
"Nhà tôi bán tạp hóa ngay đây! Rõ ràng lúc nãy chính anh đạp ga rẽ ngang rồi đ.â.m trúng người ta! Còn dám mạnh miệng à?! Anh mới là đồ lừa đảo đấy!"
"Cô—!"
"Cô cái gì mà cô?! Tôi nói cho anh biết, nhà tôi có camera giám sát! Những gì vừa xảy ra ở ngã tư này, cứ để cảnh sát xem camera là rõ ngay!"
Người đàn ông lái Santana lập tức im bặt, sắc mặt dần sa sầm.
Bụng tôi đau nhói, nhưng thấy nhân viên y tế đưa anh chàng shipper lên xe cứu thương, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái quán tạp hóa vừa rồi chính nghĩa ra mặt lại cúi xuống, dịu dàng xoa đầu tôi, giọng nói mềm mại:
"Chó con đội cứu hộ lập công lớn rồi, giỏi lắm."
Tôi khe khẽ rên một tiếng, ngước lên nhìn cô ấy.
"Gã mặt đen kia đâm người còn đá mày, anh ta là người xấu."
Trời dần tối.
Nhưng ánh mắt cô gái lại sáng rực.
Cô gái đó là một người tốt.
Tôi thầm nghĩ.
Nếu bây giờ Chiếu Chiếu cũng có thể giống như cô ấy—tràn đầy sức sống và dũng khí—thì tốt biết bao.