Năm Tôi Bảy Mươi Tuổi - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-09 08:55:25
Lượt xem: 71
Đúng vậy, hai người họ, từ thời niên thiếu cho đến lúc tuổi xế chiều, từ mái tóc xanh cho đến khi bạc đầu, chẳng phải đã cùng nhau đi đến cuối đời rồi sao?
Nhưng thật nực cười làm sao.
Người chồng Thẩm Chi Châu của tôi, vị
chuyên gia y học đã bảy mươi lăm tuổi, hóa ra hàng năm đều lấy cớ đi công tác một tháng, nhưng thực chất là để cùng người yêu thời trẻ đi du lịch khắp nơi.
Từ năm mươi tuổi cho đến bảy mươi lăm tuổi.
Trong lòng tôi như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, thiêu đốt đến tận lục phủ ngũ tạng khiến tôi đau đớn tột cùng, lại như có một cơn gió lạnh đang gào thét, thổi đến mức tôi không thể mở mắt nổi.
Tôi chỉ muốn gọi điện ngay cho Thẩm Chi Châu, hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Nhưng hai mươi lăm năm rồi, tại sao anh ấy lại giấu giếm tôi suốt hai mươi lăm năm trời?
Khoảnh khắc lấy điện thoại ra, tôi như bị rút cạn hết sức lực, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tay chân cũng trở nên lạnh ngắt.
Mặt trời lặn về phía tây, cả thế giới bỗng chốc trở nên tối tăm. Tôi ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, nghĩ mãi mà không hiểu nổi, sao cả cuộc đời này của tôi lại trở nên như vậy.
Trời đã tối, Thẩm Chi Châu gọi đến mấy cuộc điện thoại giục tôi về nhà. Tôi cất cuốn album ảnh vào túi xách, chậm rãi đi về nhà. Con đường vốn chỉ mất mười phút để đi bộ, hôm nay tôi lại đi mất nửa tiếng.
Về đến nhà, Thẩm Chi Châu đang ngồi trước máy tính, tập trung viết báo cáo. Dù đã gần tuổi xế chiều, nhưng dáng vẻ của anh ấy vẫn rất thẳng thớm, khi làm việc vẫn điềm tĩnh và nghiêm túc như hồi còn trẻ.
"Sao giờ này mới về? Bận gì mà giờ này còn chưa nấu cơm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-toi-bay-muoi-tuoi/2.html.]
Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, rồi lại nhìn vào căn bếp lạnh lẽo, bỗng nhiên bật cười: "Tôi không nấu cơm, thì anh không thể nấu một lần sao?"
Anh ấy ngạc nhiên nhướng mày: "Sao thế em, tâm trạng không tốt à? Con trai lại chọc em giận sao? Nếu không vui thì chúng ta ra ngoài ăn đi. Vừa hay tuần sau anh lại phải đi công tác xa một chuyến, nhà cửa phải làm phiền em lo liệu một mình rồi. Thôi, hôm nay chúng ta cùng "trốn việc" một chút, hưởng thụ sự thoải mái của người trẻ."
Tôi nhìn anh ấy tắt máy tính, rồi đi ra cửa thay giày, gương mặt anh ấy đã già đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trong ký ức.
"Có thể không đi được không?"
"Hả?"
"Em nói là anh đừng đi nữa, không chỉ lần này, mà từ năm nay trở đi, đừng đi đâu nữa."
Anh ấy nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Em đang nói linh tinh gì vậy? Đây là công việc của anh, em biết mà, với những giáo sư cấp bậc như anh, đi giảng bài khắp nơi là chuyện bình thường."
"Thẩm Chi Châu, anh đã bảy mươi lăm tuổi rồi." Tôi nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, anh thực sự chỉ đi giảng bài thôi sao? Thực ra anh đã có thể không đi từ lâu rồi."
Anh ấy dừng bước chân đang định ra ngoài, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi: "Em nói vậy là có ý gì? Em đang nghi ngờ anh sao? Anh đi đâu giảng bài, chẳng lẽ em không xem tin tức à?"
Đúng vậy, trước đây mỗi khi Thẩm Chi Châu đi công tác, đều có các bản tin địa phương đưa tin, cũng chính vì thế mà tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy.
Kết quả là tôi đã bị anh ấy lừa dối suốt hai mươi lăm năm.