Năm Tháng Vui Vẻ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-05-17 12:49:44
Lượt xem: 528
Trận chiến diễn ra ở phương Bắc, chiến hỏa không lan đến kinh thành, nơi đây vẫn phồn hoa tươi đẹp.
Trong một năm này, chuyện bán vợ từng ầm ĩ một thời, giờ đây đã không còn ai nhắc đến nữa.
Nhậm phu nhân hỏi ta, có muốn gặp Bình An không.
Nhưng giọng bà cũng có chút do dự: "Chỉ sợ con nhìn thấy sẽ không nỡ."
Ta lắc đầu, nói: "Không cần đâu ạ."
Thật ra có một chuyện ta chưa nói với Nhậm phu nhân.
Đó là ta đã gặp hai cha con họ.
Lý Mãng thuê một bà v.ú già, ban ngày giúp trông Bình An, còn hắn thì làm một người bán hàng rong đi khắp phố phường, lúc không phải bán đồ, hắn sẽ dắt Bình An ra ngoài tắm nắng, cuộc sống khá bình lặng.
Ta biết được những chuyện này, là vì đã từng đi qua cái đình mà họ nghỉ ngơi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vì vậy nếu muốn gặp Bình An, ta chỉ cần ngồi gần đình vào những ngày thời tiết đẹp.
Hôm nay, họ cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-thang-vui-ve/chuong-17.html.]
Nhưng cái đình lại đang bị người ta phá bỏ.
Lý Mãng tiến lên hỏi mấy người thợ: "Sao tự nhiên lại phá bỏ vậy?"
Người thợ nói: "Công chúa Tuyết Liên thấy cái đình này ở vị trí đẹp, muốn trưng dụng nơi này nhưng cái đình này xây đã lâu rồi, kiểu dáng cũng lỗi thời nên cho chúng ta phá bỏ để xây cái mới."
Lý Mãng gật đầu, định dắt Bình An đi thì đột nhiên có tiếng trẻ con non nớt truyền đến từ xa: "Cha, mẹ bảo con mang nước cho cha."
Hóa ra là một bé gái khoảng bốn năm tuổi, đang chạy về phía người thợ vừa nói chuyện với Lý Mãng.
Người thợ lập tức xuống khỏi thang, vừa định nhận nước thì liếc nhìn về phía bên cạnh đình, giọng bỗng cao lên: "Hai người đừng động vào chỗ đó, ta ở đây còn chưa xong việc... Ôi, ối!"
Chỉ trong chớp mắt, một thanh xà ngang rơi xuống, sắp đập vào đầu cô bé đưa nước, Lý Mãng nhanh mắt nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bước qua che chắn cho cô bé, ngay sau đó, tiếng kêu uỳnh vang lên từ sau lưng Lý Mãng.
Nhưng đồng thời với tiếng uỳnh này, là tiếng kêu khóc của một người sau lưng Lý Mãng.
Thanh xà ngang rơi xuống... không chỉ có một.
Chân ta mềm nhũn đến mức không thể đi được, gần như bò đến chỗ Bình An.
...