Nam Chính Trùng Sinh Thì Sao? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-19 10:19:54
Lượt xem: 2,056
26.
Những ngày du học trôi qua nhanh chóng.
Giống như một kẻ qua đường không quan trọng trong cuộc đời tôi, Thẩm Tự từng xuất hiện rầm rộ, rồi lại lặng lẽ biến mất.
Nhưng dù không liên quan gì đến tôi nữa, tôi vẫn nắm rõ tình hình của hắn trong mấy năm qua.
Bình luận trực tiếp luôn đều đặn cập nhật tin tức của hắn, cứ như muốn liên tục nhắc nhở tôi về sự tồn tại của hắn trong cuộc sống đầy sắc màu của mình.
Người thanh mai trúc mã mà hắn từng mong nhớ ở kiếp trước đã dứt khoát chia tay hắn.
Vòng qua vòng lại, lại gặp được người yêu kiếp trước của mình, lần này hai người họ yêu nhau nồng nhiệt.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Mẹ hắn vì không gom đủ tiền chữa bệnh mà qua đời.
Trước khi nhắm mắt, bà ta vẫn chửi rủa hắn là đứa con bất hiếu.
Từ đó, chỉ còn lại một mình Thẩm Tự.
Từng là một thiếu gia mười ngón tay không chạm nước xuân, hắn giờ đây trở thành một người cật lực, một ngày làm ba công việc cùng lúc ngoài giờ học.
Nhưng dù vất vả như vậy, hắn vẫn luôn rơi vào cảnh túng thiếu. Món nợ khổng lồ đè nặng khiến hắn không thể thở nổi.
Năm thứ hai đại học, Thẩm Tự buộc phải chọn cách thôi học để lao vào cuộc sống mưu sinh vất vả.
Vừa làm việc kiếm sống, hắn vừa không ngừng tìm kiếm tin tức của tôi.
Đáng tiếc, tôi đã ở một đất nước xa xôi.
Số tiền làm công lẻ tẻ của hắn không đủ để gom góp cho một tấm vé máy bay hay sinh hoạt phí ở nơi xứ người.
Mãi đến bốn năm sau, khi tôi hoàn thành chương trình học.
Ngày đầu tiên trở về nước, nhìn lại Hải Thành sau bao năm xa cách.
Lúc này, tôi nhận được điện thoại của Lâm Phán: "Đại tiểu thư, trường tổ chức buổi họp lớp, cậu có muốn tham gia không?"
27.
Lâm Phán giờ đây đã không còn dáng vẻ gầy gò, đen nhẻm như trước.
Cô ấy đã lột xác thành một nữ nhân viên chuyên nghiệp, mạnh mẽ và hiện đang rèn luyện trong một chi nhánh thuộc công ty của tôi ở trong nước.
Cô ấy khoa trương chạy đến ôm chầm lấy tôi, phấn khích reo lên: "Đại tiểu thư, mấy năm rồi không gặp cậu, cậu có biết tôi nhớ cậu đến mức nào không?"
Cô ấy lại nhìn tôi một lúc, ngạc nhiên hỏi: "Đại tiểu thư, sao cậu lại cau mày vậy? Có chuyện gì phiền lòng cứ nói ra, lão nô xin gánh vác thay cậu!"
Tôi xoa nhẹ trán, chậm rãi đáp: "Công ty có hoạt động kinh doanh ở nước ngoài, nhưng hiện tại không tìm được ai thích hợp để định cư lâu dài ở đó..."
Lâm Phán lập tức phấn khích hẳn lên, tự đề cử chính mình: "Trùng hợp ghê, tôi chính là người trời sinh để đi công tác dài hạn nè!"
Lúc này tôi mới nhớ ra, trước đây Lâm Phán từng kể với tôi rằng: Bố mẹ và em trai của cô ấy, sau khi biết cô làm trong một công ty lớn, liền bám riết không buông, ngày nào cũng tìm cách moi tiền cô.
Vì muốn tránh xa họ, cô ấy đã nhiều năm không trở về nhà.
Xem ra, cô ấy đúng là ứng viên hoàn hảo cho chuyến công tác ở nước ngoài.
Sau khi giải quyết xong mối lo lớn nhất trong lòng, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, tôi không tiếp xúc quá nhiều với đám bạn cùng lớp này.
Trong lớp, người duy nhất tôi thật sự thân quen, chỉ có Lâm Phán.
Trước khi buổi họp lớp chính thức bắt đầu, có người chậm rãi bước vào, muộn hơn mọi người một nhịp.
Kẻ ấy mang theo cả một bầu không khí phong trần mỏi mệt, đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Tự, đã đến.
28.
Thẩm Tự và tôi chỉ học cùng khoa, chứ không phải cùng lớp.
Việc anh ta đột ngột xuất hiện thế này khiến nhiều người bất ngờ.
Mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía anh ta.
Tôi suýt chút nữa không nhận ra.
Tuổi tác của anh ta bây giờ cũng không khác mấy so với thời điểm qua đời vì tai nạn xe ở kiếp trước.
Tôi vẫn nhớ, trong những dòng bình luận trước đây có người từng nói:
[Kiếp trước, Thẩm Tự sống sung túc, chưa từng phải lao động một ngày nào. Cử chỉ tao nhã, dáng vẻ mang theo khí chất quý tộc.]
Nhưng con người mệt mỏi, tiều tụy trước mặt tôi lúc này không còn chút gì của dáng vẻ đó nữa.
Những dòng bình luận đã im lặng từ lâu lại bắt đầu tràn ngập màn hình:
[Tôi suýt nữa không nhận ra nam chính.]
[Cái gì mà nam chính? Giờ anh ta chỉ là nam phụ thôi. Không, ngay cả nam phụ cũng không tới lượt, chỉ là một nhân vật quần chúng vô danh mà thôi.]
[Nhìn là biết, Thẩm Tự thực sự rất nghèo.]
[Đã trọng sinh gần sáu năm rồi, khởi nghiệp bao lần đều thất bại, lúc nào cũng gào lên rằng kiếp trước mình là "Tổng giám đốc Thẩm". Bị đuổi việc vô số lần, nghèo là phải!]
[Vậy mà vẫn còn kén ăn uống, suốt ngày lẩm bẩm rằng kiếp trước mình toàn ăn sơn hào hải vị.]
Tôi không thể tưởng tượng nổi anh ta nghèo đến mức nào.
Có lẽ… có lẽ…Chỉ có thể chen chúc trong một căn hộ tầm 100m² chật chội.
Mỗi bữa chỉ có bốn món một canh thanh đạm, rồi đứng tựa ban công, mặt đầy âu sầu, nhìn xuống thành phố lung linh ánh đèn về đêm…Đúng là… quá thảm.
Thẩm Tự hiển nhiên đã cố gắng chỉnh trang vẻ ngoài, nhưng nếp nhăn hằn giữa chân mày vẫn để lộ rõ sự bất an và lo âu tích tụ bấy lâu nay.
Anh ta gần như không dám ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng vẫn gắng gượng lấy hết can đảm, bước tới gần.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Giang Chí, tôi nghe nói lớp em tổ chức họp mặt, em cũng sẽ đến, nên tôi đến đây để gặp em."
"Em... những năm qua sống có tốt không?"
29.
Trong buổi họp lớp, hầu hết đều là những người không quá thân quen.
Tôi đứng dậy, lịch sự chào tạm biệt tất cả, rồi bước qua Thẩm Tự rời đi.
Anh ta không cam tâm, liền đuổi theo.
Ngoài khách sạn, mưa lớn trút xuống.
Tôi đứng bên đường, giương ô che mưa.
Còn Thẩm Tự, đứng giữa màn mưa, ướt đẫm, trông vô cùng thê thảm.
Anh ta mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó.
Rõ ràng đã biết câu trả lời, vậy mà vẫn cố chấp, mang theo một chút kỳ vọng cuối cùng, thăm dò hỏi: "Giang Chí, em… em còn yêu tôi không?"
Tôi nghiêng đầu, nở một nụ cười xa cách: "Thẩm tiên sinh, chi bằng anh thử nghĩ kỹ lại xem."
"Chúng ta dường như… chưa từng quen biết nhau. Như vậy thì làm gì có chuyện yêu hay không yêu?"
Như anh mong muốn.
Ở kiếp này, anh không nhận lấy tấm thẻ đen ban đầu.
Còn tôi, chưa từng có bất kỳ liên quan nào đến anh.
Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ là hai kẻ xa lạ.
Khi tôi dứt khoát đưa ra câu trả lời, trên bầu trời xuất hiện vài dòng bình luận mờ nhạt.
Càng lúc càng mờ, báo hiệu chúng sắp biến mất hoàn toàn.
[Thực ra, đại tiểu thư từ đầu đã không phải là người mê muội vì tình yêu. Dù ở kiếp trước,cô ấy cũng không ngu ngốc đến mức dâng hiến lợi ích cốt lõi.]
[Mọi người đoán xem, đại tiểu thư có đoán được Thẩm Tự hiện tại đang sống ra sao không?]
[Chắc chắn là có rồi.]
[Hú hồn, may mà Giang Chí không quay lại với Thẩm Tự, nếu không anh ta có thể sẽ sống dựa vào cô ấy mà vẫn cố tỏ ra mình có thể tự lập.]
[Sau khi trọng sinh, cuối cùng Thẩm Tự cũng sống được cuộc sống mà anh ta vốn dĩ nên có.]
30.
Dòng bình luận hoàn toàn biến mất.
Trước mắt tôi, Thẩm Tự lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Anh ta ôm đầu, đau khổ đến tột cùng.
"Là tôi sai rồi. Ngay khoảnh khắc tôi trọng sinh quay về, em vẫn chưa từng nói với tôi một câu nào, vậy mà tôi đã tự tay cắt đứt sợi dây nhân duyên giữa chúng ta."
"Tiểu Chí... kiếp trước tôi đã gọi em là 'Tiểu Chí' suốt sáu năm trời..."
"Sao lại thành ra thế này? Sao tôi lại đánh mất người quan trọng nhất trong cuộc đời mình chứ?"
"Tiểu Chí, em có biết không? Tôi luôn muốn ra nước ngoài tìm em. Nhưng những năm qua, tôi đã liều mạng làm việc, vậy mà vẫn không đủ tiền mua vé máy bay khứ hồi và chi phí sinh hoạt nửa năm ở đó."
"Rõ ràng kiếp trước, số tiền ấy chẳng qua chỉ bằng một chai rượu vang, tại sao... tại sao lại thành thế này..."
Trên mặt anh ta, không rõ là nước mưa hay nước mắt đang chảy dài.
Đèn xe lóe sáng về phía này.
Một chiếc Maybach dừng lại bên cạnh tôi.
Cửa xe mở ra, Từ Thiếu Du che ô bước xuống.
Anh nhận lấy chiếc túi Himalaya từ tay tôi, liếc nhìn về phía sau, rồi ngạc nhiên nói: "Tiểu Chí, chẳng phải đây là bạn trai 'vỡ mộng' trọng sinh sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-chinh-trung-sinh-thi-sao/chuong-6.html.]
"Lần cập nhật này của anh ta đã nâng cấp lên thành 'biểu diễn khổ nhục kế dưới mưa' rồi à?"
Anh ấy khẽ cúi mắt, chậm rãi nói tiếp: "Tiểu Chí, anh không có gia đình tan vỡ hay hào quang huyền học gì cả, nhưng nếu em muốn xem khổ nhục kế, anh cũng có thể ngẫu hứng diễn ngay tại chỗ."
Kiếp này, Thẩm Tự vừa trọng sinh đã vội vã đẩy tấm thẻ đen ra xa.
Nhờ vậy, tôi và Từ Thiếu Du mới có duyên gặp gỡ trong kiếp này.
Tôi bật cười trêu chọc: "Anh không cần diễn khổ nhục kế cũng có thể thăng cấp mà."
[🌊 NGOẠI TRUYỆN: THẨM TỰ ]
1.
Tin tức Giang Chí kết hôn, tôi biết được từ một bản tin trên báo.
Lúc đó, tôi đang co ro trong căn gác xép chật hẹp tạm thuê, buồn chán lướt điện thoại.
Bên cạnh là đống hộp cơm giao tận nơi và chai lọ ngổn ngang.
Những món đồ ăn rẻ tiền mà kiếp trước tôi chẳng thèm nhìn đến, giờ lại trở thành ba bữa duy trì sự sống.
Bỗng nhiên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Giang Chí hiện lên trước mắt tôi.
Vẫn là đại tiểu thư nhà họ Giang kiêu sa rực rỡ, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất thanh tao và vẻ ung dung khó che giấu.
Bản tin viết rất rõ ràng.
Cô ấy sắp kết hôn với công tử nhà họ Từ.
Dự án thứ hai mà hai gia tộc hợp tác cũng sắp được ra mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười của Giang Chí đến thất thần.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Một chiếc túi cô ấy tiện tay mua cũng đáng giá bằng mười năm làm lụng của tôi.
Ở Hải Thành rộng lớn này, chúng tôi gần như không còn cơ hội chạm mặt nhau.
Điều tuyệt vọng nhất chính là muốn biết tin tức về cô ấy, tôi lại chỉ có thể dựa vào báo chí.
Những năm qua sau khi trọng sinh, không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện khởi nghiệp.
Tôi đã tìm đến những ông chủ từng hợp tác với tôi khi thành công ở kiếp trước, nhưng tất cả đều dứt khoát từ chối.
Chỉ có một người, sau khi nghe tôi thề thốt đảm bảo sẽ kiếm được tiền, liền mất kiên nhẫn mà chỉ thẳng: "Cậu Thẩm, vụ làm ăn này, ai làm mà chẳng làm được."
"Thế nên, cậu nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người phù hợp nhất để làm?"
Tôi bừng tỉnh.
Kiếp trước, tôi khởi nghiệp suôn sẻ như vậy, không phải vì tôi thông minh, cũng chẳng phải vì tôi là thiên tài kinh doanh.
Mà là vì tôi có gia tộc nhà họ Giang chống lưng.
Là Giang Chí đã âm thầm dọn sẵn con đường cho tôi.
Mà tôi khi đó đã làm gì?
Tôi khoác lên mình lớp vỏ sắc nhọn, cố che giấu sự tự ti của bản thân.
Những năm tháng tôi bao dung tính tiểu thư của cô ấy, chẳng phải cô ấy cũng luôn cẩn thận từng li từng tí để giữ lấy lòng tự tôn của tôi hay sao?
Tôi nhìn tin kết hôn của Giang Chí lần cuối cùng.
Một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu.
Tôi phải ngăn cản đám cưới này.
Ý nghĩ đó khiến m.á.u trong người tôi sôi sục.
Biết đâu... cô ấy sẽ bất chợt nhớ ra tôi, bất chợt yêu tôi một lần nữa?
Biết đâu... tôi và cô ấy có thể trở lại khoảng thời gian yêu nhau ở kiếp trước?
2.
Chiếc xe lao vút trên đường phố.
Đây là chiếc xe cũ tôi phải chắt chiu từng đồng mới mua được.
Hơn ba vạn tệ.
Là toàn bộ số tiền tôi dành dụm suốt một năm qua.
Nó kém xa chiếc Maybach xa hoa của kiếp trước.
Khi hình ảnh chiếc Maybach lướt qua trong đầu, tim tôi bỗng nhiên thắt lại.
Khung cảnh hôm nay... dường như trùng khớp với kiếp trước.
Kiếp trước, tôi đứng trên ban công biệt thự nhà họ Giang, biết tin Hứa Diệu Diệu kết hôn từ nhóm chat của bạn học.
Cũng là cơn điên cuồng, bồng bột như thế này.
Chiếc Maybach lao vun vút trên đường, chân ga đạp sát sàn.
Khi ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất phải ngăn cản đám cưới của Hứa Diệu Diệu.
Tôi theo bản năng liếc nhìn thời gian.
Ngày 18 tháng 3.
Ngày Hứa Diệu Diệu kết hôn ở kiếp trước.
Cũng chính là ngày Giang Chí kết hôn ở kiếp này.
Khoảnh khắc ấy, m á.u trong người tôi như đông cứng lại.
Rầm!
Chỉ lơ đễnh vài giây, xe mất lái, lao thẳng vào rào chắn.
Trước khi mất đi ý thức, tôi bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.
Nếu tôi có thể trọng sinh về năm mười tám tuổi…
Khoảnh khắc mở mắt ra, điều đầu tiên tôi làm là nhận lấy tấm thẻ đen của Giang Chí.
Khi Giang Chí hỏi tôi có muốn làm bạn trai cô ấy không, tôi nhất định sẽ ôm chặt cô ấy, rồi lớn tiếng tuyên bố:"Giang Chí, anh đồng ý!"
3.
Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt tôi là trần nhà trắng toát.
Cùng với đó là mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tôi cố gắng ngồi dậy.
Không có Giang Chí, cũng chẳng có ngôi trường nào cả.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ mặc áo blouse trắng bên cạnh, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tôi có trọng sinh không? Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi quay sang nói với y tá phía sau: "Bệnh nhân trước mặt cô... đúng là trọng sinh rồi."
Trên màn hình trơn bóng của thiết bị y tế, gương mặt tôi phản chiếu.
Trẻ trung, nhưng mệt mỏi và già cỗi.
Một kẻ tay trắng, chẳng có gì trong tay.
Tôi thất thần cầm lấy chiếc điện thoại vỡ màn hình bên cạnh.
Tin tức về đám cưới của Giang Chí tràn ngập khắp nơi.
Mọi người đều trầm trồ trước hôn lễ thế kỷ xa hoa lộng lẫy, từng chi tiết đều toát lên khí chất của giới nhà giàu.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là trong cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này, lại có tình yêu thực sự.
Những năm Giang Chí du học nước ngoài, vị hôn phu của cô ấy, dù không ở cùng một quốc gia, vẫn kiên trì mỗi tháng hai lần bay sang châu Âu gặp cô.
Chưa từng gián đoạn, chưa từng thất hứa.
Những tấm vé máy bay dày lên theo năm tháng, trở thành nhân chứng cho tình yêu của họ.
Tôi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Giang Chí đã kết hôn rồi.
Hứa Diệu Diệu cũng đã kết hôn, vẫn là với người đó của kiếp trước.
Chỉ còn lại tôi, mắc kẹt nơi này, hoang mang và không biết phải đi đâu.
Ngày xuất viện.
Tôi tình cờ gặp lại Giang Chí trong bệnh viện.
Cô ấy khoác trên người bộ Chanel thanh lịch, tay khoác lấy chồng mình.
Giữa dòng người đông đúc, cô ấy vẫn rực rỡ chói mắt.
Tôi chống nạng, cố hết sức đuổi theo, hét lên phía sau cô ấy: "Giang Chí!"
Cô ấy quay đầu.
Tôi thấp thỏm đến mức không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cô ấy.
Ánh mắt cô ấy dừng trên người tôi một giây, thoáng chút băn khoăn, rồi quay đi.
Cô ấy không còn nhận ra tôi nữa.
Sáu năm yêu nhau, sáu năm tôi từng đắm chìm trong vinh hoa phú quý.
Đến cuối cùng, chỉ còn mỗi mình tôi nhớ rõ.
🌊[ HOÀN ]