Nam Chính Bị Tôi Dạy Thành Phản Diện Rồi! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-30 11:54:55
Lượt xem: 1,359
[FULL] Nam Chính Bị Tôi Dạy Thành Phản Diện Rồi!
Tác giả: Tiểu Nhiêu
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Sau khi xuyên thành nhân vật phản diện trong truyện, vì để không bị nam chính g.i.ế.c chết, tôi trăm ngàn cay đắng...
Nuôi dạy nam chính thành phản diện.
Tất cả đều là phản diện cả, làm gì có ai cao quý hơn ai!
Kết quả, hắn trở tay truy sát người vốn là trùm phản diện đến mức tên kia khóc lóc tùm lum: "Ta sẽ làm người tốt mà."
Nam chính nhếch môi, nhe răng cười: "Kiếp sau nhé."
Ta có hơi... chảy mồ hôi lạnh đầm đìa...
1.
Mười tám năm sau khi xuyên sách, dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của ta, nam chính Tạ Lâm dần dần mất hết lương tâm.
Cụ già té xỉu ven đường hắn không đỡ, linh thú bị thương hắn không cứu.
Có đôi khi chó chạy ngang qua còn bị hắn đá cho mấy cái.
Nhưng mấy chuyện này còn chưa là gì cả.
Mãi đến khi bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Nữ chính bị thương vượt thiên sơn vạn thủy, cuối cùng ảo diệu té xỉu trước cửa nhà chúng ta.
Ta làm bộ ra ngoài, thật ra là lén trốn trong góc tối quan sát phản ứng của hắn.
Tạ Lâm nhìn nữ chính hôn mê, đầu tiên là hờ hững, nhưng đến khi ánh mắt hắn dời đến mặt của nữ chính Thẩm Trĩ, đột nhiên phấn khởi hẳn lên.
Thôi rồi, chính là cái ánh mắt vừa thấy đã yêu!
Hơn trăm bộ phim thần tượng đều kịch bản như này mà!
Cũng đúng, Thẩm Trĩ vốn thanh lệ, dịu dàng, giờ phút này vì bị thương nên tăng thêm mấy phần chật vật đáng thương, đừng nói Tạ Lâm động lòng, đến ta nhìn còn thấy muốn yêu đương.
Đang lúc ta cảm thán, Tạ Lâm đột nhiên ngồi xổm xuống.
Sau đó rút trâm ngọc trên đầu Thẩm Trĩ ra.
Hắn nhìn trâm ngọc trong tay, mắt đầy ý cười dịu dàng: "Cây trâm này trông cũng không tệ, miễn cưỡng xứng với sư tôn."
Ánh mắt hắn lại lập tức lạnh băng, tỏa ra sát ý: "Có lẽ nên hủy thi diệt tích cho tốt, tránh kẻ thù của nàng ta kéo tới quấy rầy mình và sư tôn."
Ta: "?!"
Hình như, ta cuối cùng đã nuôi dạy nam chính thành phản diện chuẩn bài rồi.
Nhưng có phải... như này thì hơi quá đà không...
2.
Ta vội vàng hiện thân khỏi chỗ trốn, vội vàng ngăn hắn: "Đừng giết!"
Tạ Lâm dù hơi nghi ngờ, nhưng vẫn không chút do dự, thu tay lại theo lời ta.
Thậm chí hắn còn giả vờ thánh thiện: "Sư tôn hiểu nhầm rồi, ta chỉ định tạo chút lửa ủ ấm nàng ta."
... "Ấm" thế sống nổi sao?
Ta không vạch trần lời nói dối của Tạ Lâm, ta nhìn nữ chính mặc đồ vải thô, trầm ngâm: "Nữ tử này trang phục hoa lệ, sợ là lai lịch thâm sâu, g.i.ế.c rồi không biết sẽ nảy sinh tai vạ gì."
Tạ Lâm bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy, cảnh giới của đồ nhi chưa đủ, nhìn không ra y phục này bất phàm, suýt nữa gây ra họa lớn rồi."
Nhìn mặt hắn tràn đầy xấu hổ, ta thâm thúy vỗ vai hắn một cái: "Tuổi còn nhỏ, ngươi vẫn phải học thêm nhiều."
Ha ha, hắn tình nguyện tin là hắn nhìn không ra chứ không muốn nghi ngờ ta xạo hắn.
Hắn thật sự khiến ta muốn khóc chớt mà.
3.
Mặc dù không cho Tạ Lâm g.i.ế.c nữ chính, nhưng ta cũng không cứu nàng ta.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chỉ cần không cứu nàng ta, là có thể chuyển hướng tuyến nội dung chính, ta cũng sẽ được sống những ngày tháng yên bình ở thôn nhỏ này.
Dù sao nàng ta là nữ chính, được trời đất che chở, trừ khi bị nam chính cũng được trời đất che chở ra tay, nếu không nàng ta không thể c.h.ế.t được.
Tạ Lâm gõ cửa phòng ta giữa đêm.
Ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lùng tao nhã của hắn giờ lại trở nên sắc bén, rũ bỏ bạch y vốn thích mặc trong cốt truyện gốc, trên người hắn giờ là áo bào đen, thấy ta mở cửa, vẻ lạnh lùng như gió tuyết lập tức tan ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-chinh-bi-toi-day-thanh-phan-dien-roi/chuong-1.html.]
Hắn khẽ nói: "Sư tôn, ta vô tình thấy một chiếc trâm ngọc hợp với người nên mua về."
Trong tay hắn chính là chiếc trâm ngọc của Thẩm Trĩ.
Ta nhìn mà lông mày giựt giựt, cũng không biết trên trâm có ấn ký truy lùng không, sao không trả lại người ta đi chứ?!
Ta nhắm mắt, nói: "Ta không thích, ngươi cầm về đi."
Tạ Lâm khựng lại.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi hỏi ta: "Sư tôn thích kiểu dáng như nào? Lần sau đồ nhi sẽ tìm cho người."
Ánh mắt hắn vẫn vô cùng cố chấp, chân thành, giống như là ta chỉ cần nói kiểu dáng ta thích, hắn sẽ dùng sức lực cả đời đi tìm cho ta.
Hầy, quên đi.
Ta cầm lấy trâm ngọc: "Nhìn lại lại thấy trâm ngọc này ưng ý rồi."
Tạ Lâm chậm rãi nở nụ cười.
Chỉ mong cái trâm này thật sự chỉ là trâm ngọc thông thường thôi.
4.
Nhưng nữ chính vẫn là nữ chính.
Quanh đi quẩn lại, nàng ta lại được hàng xóm ta cứu được.
Một nhà bốn miệng ăn nghèo khổ, đến cả quần áo chắp vá cũng không đủ bốn bộ, vẫn dám làm người tốt.
Nàng ấy nói: "Cô bé kia xinh đẹp, c.h.ế.t thì phí quá."
"Có thể cứu thì cứu thôi."
"Thấy c.h.ế.t không cứu, sao ta còn làm người nổi chứ."
... Mấy tỷ nói vậy thì ta chịu rồi.
Mấy cái việc như cứu nữ chính như này, người phàm không gánh nổi nhân quả đâu.
Ta vốn định đợi đến đêm chui vào nhà bên cạnh, đưa nữ chính đi xa một chút, tránh chúng ta gặp phải tai họa.
Trời còn chưa kịp tối, sát vách đã truyền đến tiếng kêu thảm.
Ta và Tạ Lâm vội vàng chạy tới, vẫn không thể nào cứu cả nhà họ.
Bốn t.h.i t.h.ể của nhà họ từ ngoài cửa vào bên trong, theo thứ tự là người chồng, người vợ, đứa anh, đứa em gái.
Người nào trong số bọn họ cũng ngông cuồng phản kháng, muốn để người thân bê trong nhà có thêm chút hi vọng sống.
Nhưng phàm nhân sao có thể đấu lại với người tu tiên.
Nữ chính Thẩm Trĩ bị một đám ma tộc bao vây xung quanh, còn đang liều c.h.ế.t vật lộn, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.
Ta đứng một bên, lạnh lùng nhìn.
Tạ Lâm nhìn thấy ma tộc có thể coi là chạm mặt kẻ thù, hai mắt đỏ ngầu, nhưng lại kiềm chế hỏi ta: "Sư tôn, chúng ta g.i.ế.c hết sạch bọn hắn đi."
Ta không nói gì.
Mãi đến khi Thẩm Trĩ chống trọi không nổi, ta ra tay.
Tạ Lâm cũng ra tay.
Một lát sau, đám quỷ kia không còn một mống.
Thẩm Trĩ chống kiếm, cảm ơn ta: "Đa tạ."
Ta không lên tiếng, đưa lưng về phía nàng ta, nhìn bốn người cả lớn cả nhỏ.
Thật ra ta cũng không thích bé trai kia lắm.
Bẩn bẩn, lại luôn chảy nước mũi vì quần áo không đủ ấm.
Nhưng thằng bé từng gọi ta là tỷ tỷ.
Thằng bé hỏi ta: "Tiểu muội đệ sau này lớn lên có xinh đẹp như tỷ tỷ không ạ?"
Ta nói bừa, sẽ xinh vậy thôi.
Thằng bé vô cùng vui vẻ.
Nhưng tiểu muội của thằng bé chưa kịp lớn lên.
Mà thằng bé cũng không thể trưởng thành được nữa.
Ta nói: "Người ngươi nên cảm ơn là bốn người nhà họ."
"Nếu như không phải vì cứu ngươi, bọn họ sẽ không chết."
Thẩm Trĩ sững sờ, cắn môi nói: "Những tên kia là ma tộc, bọn họ hi sinh như vậy là đáng giá, sau này ta dẹp yên ma tộc rồi, sẽ lập bia vì bọn họ."