NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:39:32
Lượt xem: 258
11.
Ta nghe đến mơ màng hồ đồ, không biết mình đã trở về phủ như thế nào.
Buổi tối lúc tỷ tỷ tới tìm ta, hỏi ta có phải không thoải mái hay không.
Ta lần đầu tiên phá lệ không quan tâm đến tỷ tỷ, lúc ấy ta cảm thấy a tỷ có hơi xấu xa, khiến người chán ghét.
Tỷ tỷ thấy ta không lên tiếng, nhấp nhấp môi, kêu đầu bếp làm nước ô mai giải nhiệt cho ta, tỷ ấy cho rằng ta ta bị thời tiết nóng nực làm bực mình.
Ngày xưa ta ngủ rất ngon, nhưng đêm đó ta không ngủ, mắt cũng chưa từng nhắm.
Ta không rõ ràng lắm rốt cuộc là ai đúng ai sai, có khi cảm thấy mẫu thân ta sai, có khi cảm thấy Hà tiểu thư sai.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy tỷ tỷ đáng thương nhất, nhưng rốt cuộc là ai sai?
Ta nghĩ không rõ, lại không muốn đi hỏi mẫu thân, ta sợ mẫu thân sẽ phạt ta.
Chờ ta lấy lại tinh thần muốn nhắm mắt thì đại nha hoàn ngoài cửa báo đã đến giờ Mẹo một khắc, tiểu thư nên đứng dậy.
Mấy ngày liên tiếp ta ăn cơm đều cảm thấy nhạt nhẽo, mẫu thân thấy ta không có gì tinh thần, sai người dựng cái sân khấu ở hậu viện, mời một gánh hát nổi danh đến diễn.
Ta không tình nguyện mà bị mẫu thân gọi đến hậu viện, nghe gánh hát kẽo kẹt kẽo kẹt mà xướng, đỏ đỏ xanh xanh di chuyển làm ta hoa cả mắt.
Ta chọn mấy loại mứt trong đĩa nhỏ, lại cảm thấy không ngọt.
Vốn định trở về phòng, ta nghiêng đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân đang vui vẻ, ta không nhiều lời nữa.
Trên bàn gỗ tử đàn có một con kiến đen đang bò, ta cầm vỏ hạt dưa đi trêu đùa nó, làm nó té lộn nhào, ta nhìn một lúc cảm thấy chán nên làm bộ cúi đầu nhặt đồ vật, từ dưới bàn lặng lẽ nhìn vào mắt tỷ tỷ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Đã nhiều ngày ta không quan tâm tỷ tỷ, không cùng tỷ ấy nói chuyện, cũng không biết tỷ ấy có trách ta không.
Ta nhìn lén bị tỷ tỷ phát hiện, tỷ ấy hơi gật đầu với ta, nhoẻn miệng cười.
Ta đỏ mặt dời đi tầm mắt, hoang mang rối loạn đứng dậy, làm bộ như chưa có chuyện gì, thật mất mặt!
---
12
Mẫu thân thưởng xong cho gánh hát đã là giờ Mùi, ta đứng phía sau đám người lặng lẽ trở về phòng.
Vẫn luôn cảm thấy có người nhìn ta, ta quay đầu lại nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy ai, có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Ta vào phòng thì ngửi được một mùi thơm lạ, nhàn nhạt, nhưng rất thoải mái.
Ta hỏi đại nha hoàn trong phòng, nàng nói là Mạnh Lan tiểu thư đưa tới, nói là nhìn thấy thần sắc uể oải, có lẽ là buổi tối bị mấy con muỗi quấy phá ta ngủ không được.
Ta nhíu mi, nha hoàn bên cạnh lanh tay lẹ mắt, thấy ta khác thường, mở miệng nói: “Tiểu thư, có muốn dọn đi không?”
Ta lắc đầu, muốn cho nha hoàn hầu hạ đi nghỉ ngơi, vừa muốn đáp lời đại nha hoàn đã mở miệng, nói nếu là ta còn ngủ không được, có thể qua chỗ tỷ tỷ ngủ.
Dù sao không phải tỷ tỷ sai, ta như vậy là quá lòng dạ hẹp hòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-4.html.]
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng lòng ta không tránh được vẫn có chút khúc mắc, vẫn là còn trách tỷ ấy.
Theo lý thuyết, là tỷ ấy trách ta thì đúng hơn, bởi vì là mẫu thân ta đoạt phụ thân tỷ ấy.
Ta không tin Tề Minh, ta nghe lén bọn hạ nhân nói chuyện, mới biết được là mẫu thân ta đoạt phu quân của Hà tiểu thư.
Ta vẫn đến phòng tỷ tỷ, tỷ ấy không trách ta, cũng không hỏi ta lý do. Sự kiện đó giống như chiếc đuôi chim nhạn, nhẹ nhàng lướt qua, không ai quan tâm đến nó.
Ngày thứ hai trở về phòng, ta lấy ra mơ chua mà tỷ tỷ cho ta, là ngày ấy ở trong đình nhỏ hóng mát, tỷ tỷ mang cho ta.
Khăn tay dính chút đường, nhão nhão dính dính.
Hiện tại là thời tiết nóng, ngày cũng dài, ta đưa lên mũi ngửi, mùi vị của mơ chua đã thay đổi.
Ta tách thịt quả mơ ra, cho người lấy khăn tay sạch tới bao lấy hạt quả mơ, thật cẩn thận mà nhét vào bàn trang điểm ở ngăn thứ hai.
Không lâu sau, ta và tỷ tỷ giống như đã hòa thuận, lại giống như không, kỳ thật tỷ tỷ không cùng ta so đo, đều là ta một mình náo loạn.
---
13
Có đôi khi Tề Minh muốn dẫn ta đi xem đồ chơi mới, ta không đi.
Tề Minh hỏi ta: “Tại sao?”
Ta nói với hắn: “Tỷ tỷ ta đối với ta rất tốt, không giống như ngươi đã nói.”
Tề Minh ngẩn người, hắn nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ ta.
Ta cũng nhìn qua, tỷ ấy lớn lên thật xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, hạ nhân trong phủ đều nói tỷ tỷ ta là mỹ nhân như ngọc.
Tề Minh rủ rê ta rất lâu, ta vẫn luôn lắc đầu, vẫn không đi.
May mắn là Tề Minh không bởi vì chuyện mà xa lánh ta, hắn chỉ lén nói với ta, nếu tỷ tỷ ức hi.ếp ta thì ta phải nói với hắn.
Ta gõ đầu hắn, không dùng lực, nói với hắn tỷ tỷ sẽ không ức hi.ếp ta.
Sau đó bởi vì ta vẫn luôn nói những lời hay về tỷ tỷ, Tề Minh đối với tỷ ấy cũng tốt hơn, hắn nói hắn không muốn thấy ta khổ sở.
Ba người chúng ta ở chung vẫn khá tốt, nhưng Tề Minh luôn thân thiết với ta hơn, có thể là vì Hà tiểu thư, ta cảm thấy ánh mắt Tề Minh nhìn tỷ tỷ hơi quái quái.
Nhiều ngày trôi qua, y phục mới của ta lại nhiều thêm, mẫu thân ta nói những bộ trước đó không mặc được nữa. Bà mang ta đi chọn tơ lụa để may y phục mới, nhưng không dẫn tỷ tỷ đi cùng.
Ta bảo gã sai vặt trong phủ cầm túi tiền của ta, đi cắt may y phục mới, lén đưa cho tỷ tỷ.
Mẫu thân ta đối xử với tỷ tỷ có chút không tốt, ta cảm thấy như vậy không được.
Mẫu thân dặn dò ta không được thân thiết với tỷ tỷ, ta không hỏi lý do, mẫu thân biết ta có tật xấu là thích nghe chuyện phiếm.
Ta mười một tuổi, tỷ tỷ cũng vậy.