NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:37:42
Lượt xem: 394
8
Ta nghe được Tề Minh gọi vài tiếng, tựa hồ muốn đuổi theo, nhưng ta không nghe được tiếng bước chân phía sau.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta và tỷ tỷ lại trở về điện của Hoàng Hậu nương nương, nhìn thấy mẫu thân ở trước cửa chờ ta.
Mẫu thân nói Tiêu Vương phát bệnh, Hoàng Hậu nương nương cho mọi người tan sớm.
Ta gật gật đầu, rồi lại nghĩ đến cái gì, chạy về phía cửa cung đã đóng chặt.
“A Kiều, A Kiều!”
Mẫu thân gọi ta vài tiếng, ta không nghe, ta chỉ nhớ rõ mơ chua mà tỷ tỷ lấy cho ta.
“Thì ra ngươi tên A Kiều!”
Tề Minh ở phía sau ta lên tiếng, ta vừa muốn quay đầu lại trừng hắn, mẫu thân lại đi tới giữ chặt ta, muốn cho ta an phận.
Ta thấy cửa cung đã khóa, liền rũ đầu đi theo mẫu thân trở về.
Mẫu thân lôi kéo ta, tỷ tỷ cũng nắm tay ta.
Lúc gần đi, ta còn hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn Tề Minh một cái, “Không được kêu!”
Tề Minh nói gì đó, ta không nghe rõ, hắn cũng bị mẫu thân hắn dẫn đi. Lúc gần đi, hắn hướng ta vẫy vẫy tay, ta thấy thì quay đầu đi, không để ý đến hắn.
---
9
Ta và Tề Minh quen biết nhau vào năm Khánh Vũ mười sáu, hắn đã biết tên của ta.
Ta tên Mạnh Hà, tỷ tỷ tên Mạnh Lan.
Tên của tỷ tỷ là phụ thân đặt, nghe tỷ tỷ nói, “Lan” là danh tự của mẫu thân tỷ ấy.
Ta khi đó mới biết được, thì ra Hà tiểu thư tên là Hà Lan.
Tên của ta là do mẫu thân đặt, không giống như tên tỷ tỷ chứa đầy tình ý lưu luyến, bởi vì ta sinh vào ngày mùa hạ, hoa sen trong hồ của Mạnh phủ nở rộ, nên bà đặt cho ta cái tên này (Hà hoa = hoa sen).
Thật ra tên của tỷ tỷ cũng không khác tên ta mấy, Hà tiểu thư sinh tỷ tỷ là vào đầu xuân, khi hoa ngọc lan nở đẹp nhất.
Những lần tiến cung sau này, ta và tỷ tỷ rất ít gặp Lý Tri Ý, gặp được nhiều nhất vẫn là Tề Minh.
Tề Minh từ sau khi biết ta là biểu muội của hắn, thì hắn đối xử với ta tốt hơn rất nhiều.
Có đôi khi ta hờn dỗi, ta trút mọi bực tức lên người hắn nhưng hắn cũng không giận ta, chỉ là một tiếng lại một tiếng mà gọi ta “A Kiều”, kêu ta đánh nhẹ chút.
Vốn dĩ là ta không cho Tề Minh gọi ta “A Kiều”, nhưng lại không chịu nổi hắn ngày ngày đưa tặng ta những quyển thoại bản, bánh táo, bánh in, bánh phù dung vân vân và mây mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-3.html.]
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, thôi thì tùy hắn vậy.
Sau khi thân thiết với Tề Minh, ta có chút vắng vẻ tỷ tỷ.
Tề Minh luôn lôi kéo ta, cho ta xem mấy thứ mới lạ.
Phụ thân của Tề Minh là trấn quân đại tướng đương triều, là một đại quan lớn nên có không ít người muốn nịnh bợ.
Những thứ mà đại tướng quân không cần thì đều cho Tề Minh, mỗi khi hắn được bảo bối, lập tức kéo ta đi xem.
Ta nhiều lần muốn dẫn tỷ tỷ theo, nhưng Tề Minh nói nếu ta dẫn theo nàng thì hắn không cho ta xem.
Mấy đồ vật mới lạ kia giống như con mèo nhỏ, cào đến lòng ta ngứa ngáy, ta nhiều lần đều nói “hảo tỷ tỷ, ta sẽ sớm quay lại.”
---
10
Kỳ thật ta và Tề Minh làm cái gì tỷ tỷ đều biết, mỗi lần ta nói với tỷ tỷ, tỷ ấy luôn tươi cười, cũng không ngăn cản ta.
Lâu ngày rồi ta cũng ngượng ngùng, có một lần Tề Minh muốn dẫn ta đi xem đồ chơi mới, ta một hai phải mang theo tỷ tỷ, nhưng Tề Minh không muốn, ta và hắn cãi nhau một trận.
Sau lúc đó chúng ta không ai quan tâm ai, gặp mặt cũng là làm bộ không quen biết, quay đầu rời đi.
Vẫn là Tề Minh không chịu được, hắn viết thư cho gã sai vặt đem tới, bức thư đó ta đến giờ còn giữ, đặt ở ngăn tủ nhỏ thứ hai của bàn trang điểm.
Trong thư hắn nói hắn sai rồi, dùng một đống lời hay khen ta, sau đó thì nói một sự tình mà chính ta cũng không biết.
Hắn nói, mẫu thân của tỷ tỷ đoạt đi phụ thân của ta.
Chuyện này ta không biết, lúc tỷ tỷ được mẫu thân nhận nuôi, mẫu thân ta chỉ nói với ta đây là con gái của một tiểu thiếp mà bà chưa từng gặp mặt.
Ta lúc ấy còn kỳ quái, sao lại muốn ta gọi nàng “tỷ tỷ”, ta nên lớn hơn nàng mới phải?
Ta hỏi mẫu thân, mẫu thân không trả lời, chỉ là lạnh mặt không cho ta dùng bữa trưa.
Ta lần đầu tiên giận mẫu thân, cảm thấy bà không biết lý lẽ, chỉ thích phạt người.
Sau này ta lớn chút, cũng không rối rắm chuyện này, mẫu thân bảo ta gọi nàng là tỷ tỷ, thì ta gọi.
Hai chữ “tỷ tỷ”, kêu một lần là mười tám năm.
Nhưng sau này, bởi vì lễ nghĩa, ta không thể gọi nàng tỷ tỷ, sửa lại gọi “Nhiếp Chính Vương phi”.
Sau khi Tề Minh viết thư cho ta, lúc tiến cung ta đã hỏi hắn về sự tình của tỷ tỷ, lần đầu tiên tiến cung ta không nắm tay tỷ tỷ, tỷ ấy cũng không trách ta.
Tề Minh nói với ta, mẫu thân tỷ tỷ là Hà tiểu thư vốn muốn kết thân với phụ thân ta, nhưng người gả vào là mẫu thân ta, tuy vậy Hà tiểu thư vẫn chưa từ bỏ ý định, quấn lấy phụ thân ta, một hai phải rước bà ta vào cửa.
Tề Minh lúc nói còn thêm mắm thêm muối, ta biết những lời này không phải Minh nghĩ ra, mà là mẫu thân của Tề Minh cũng là dì nhỏ của ta.