NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-10 15:19:57
Lượt xem: 253
28
Thám Hoa lang quơ quơ nhánh hoa, cười với ta, hắn kêu “Cô nương”.
Ta mới phát hiện hắn cười rộ lên càng đẹp mắt, trong mắt giống như những vì sao, sáng ngời lại dịu dàng.
Ta trộm so sánh trong lòng, rốt cuộc là Thám Hoa lang đẹp hay là Tề Minh đẹp hơn.
Ta rất không công bằng mà xếp Thám hoa lang lên vị trí đầu, kỳ thật lòng ta biết, Tề Minh là mỳ nam đệ nhất hiện nay.
Tỷ tỷ cười nói ngày lành của ta tới rồi, ta đỏ mặt không nói lời nào, cũng không biết hắn có muốn đến nhà ta cầu hôn không.
Mẫu thân đã biết việc này, hỏi ta nghĩ như thế nào, ta gật gật đầu, nói tốt.
Mẫu thân vuốt đầu ta, nói ta chớ để người lừa gạt nữa.
Ta nhờ người nghe ngóng, mới biết được Thám Hoa lang là nhị công tử Quý gia, tên Quý Hiên, tự Trường Quân.
Ta gặp Quý Hiên sau giờ ngọ. Khi đó ta đang đi dạo trên đường nhỏ, đi đến ngôi đình nhỏ năm đó Tề Minh cưỡi ngựa mang theo ta đến đó mới dừng chân, ta ngồi bên ngoài nhìn.
“Đang làm gì?”
Ta quay đầu lại, bị ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ làm chói mắt.
Hắn có đôi mắt thật đẹp, đến mức ta phải chớp mắt vài lần, còn tưởng là thần tiên hạ phàm.
“Không có gì.” Ta cũng không làm bộ làm tịch mà đáp lời hắn, nhìn Quý Hiên đi đến bên cạnh ta.
“Không ai theo nàng sao?”
“Ta lén đi ra.”
Quý Hiên phớt lờ câu trả lời của ta, hỏi: “Sao lại chạy ra đây?”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta bĩu môi, hỏi hắn: “Sao lại nhận hoa của ta?”
“Bởi vì ta chỉ nhận ra nàng.” Quý Hiên sửa sửa vạt áo, trả lời ta.
Ta nhíu mày nhìn hắn, nghĩ rốt cuộc là gặp người này ở đâu, theo lý thuyết nếu ta đã gặp hắn sao có thể quên được.
Xa xa có người gọi Quý Hiên: “Trường Quân”, Quý Hiên nói câu “Hẹn gặp lại”, xong thì đi rồi.
Ta suy nghĩ hồi lâu, xác nhận chưa từng gặp Quý Hiên, có phải hắn gạt ta không?
---
29
Ta ở bên ngoài cũng không lâu thì về phủ, vừa qua khỏi cửa ải cuối năm, trong phủ từ trên xuống dưới vẫn chưa thu dọn xong.
Mẫu thân cũng không rảnh nói chuyện phiếm với ta, chỉ nhờ đại nha hoàn đi hỏi sự tình Quý Hiên.
Thật ra ta cũng không biết hắn, tùy ý qua loa lấy lệ vài câu là xong, nha hoàn kia cầm khăn tay che miệng cười khẽ, nói câu gì đó thì trở về.
Ta mơ hồ nghe được: “Kiều tiểu thư cũng có người mình thích.”
Ở trong phủ lười nhác mấy ngày, theo tỷ tỷ thu dọn hậu viện, thấy sân khấu năm trước nước sơn đã cũ kỹ, nên phái người sơn lại lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-13.html.]
Ta nhìn hạ nhân đang quét sơn, nghiêng đầu hỏi tỷ tỷ: “Năm nay mẫu thân không mời gánh hát, tỷ tỷ còn muốn xem diễn không? Ta nghe nói ngày mai có một gánh hát đến kinh thành, giọng hát cũng rất tốt.”
“A Kiều, muội còn nhớ vở kịch [Nhớ thương gió nam] chúng ta xem khi nhỏ không?”
Ta gật gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa.
Tối nay lại phải uống thuốc, ta lại nhớ tới Tề Minh.
Ta khi còn nhỏ tính tình kiêu căng, cả xem diễn kịch của lấy tính tình tiểu thư ra, cảm thấy cái này không tốt, cái kia không mới mẻ.
May mắn là lúc đó ở trong phủ của Tề Minh nếu không mẫu thân nhất định sẽ véo lỗ tai ta.
Tính tình ta xấu đến mức chọc cho tên kép hát nhỏ mới sáu bảy tuổi giận phát khóc, một mình trộm lau nước mắt, mặt đỏ hồng rất đáng thương.
Không biết là Tề Minh đau lòng ai, nhờ người trộm thanh kiếm quý của phụ thân hắn, lấy hai viên ngọc thạch trên thanh kiếm xuống, tặng ta một viên, kép hát nhỏ một viên.
Ta lặng lẽ đánh giá, cảm thấy viên ngọc thạch Tề Minh cho ta xanh hơn một chút.
---
30
Khi đó trong lòng Tề Minh còn có ta, dùng hơn ba tháng, viết ra [Nhớ thương gió nam], kích động đem kịch bản đến cho ta xem.
Ta hỏi hắn sao lại viết cái này, Tề Minh gãi gãi chóp mũi, không chịu nói.
Ta thấy bộ dáng ngại ngùng của hắn, lại nghĩ tới trước kia hắn luôn ức hi.ếp ta, trong lòng tự dưng giận dỗi, không chịu để ý đến hắn.
Tề Minh một bên lột vỏ sơn trà mới tiến cống, một bên hỏi ta: “A Kiều, ta muốn mời gánh hát luyện tập kịch bản này được không?”
“Huynh bớt hư tình giả ý, ta hôm ấy làm kép hát nhỏ khóc, huynh rốt cuộc là đứng về phe ai?”
Ta nhíu mày, hất bay bàn tay Tề Minh đang đưa quả sơn trà được lột vỏ qua.
“A Kiều, A Kiều tốt của ta, đứng về phe ngươi, đương nhiên là đứng về phe muội.”
“Bớt gạt người.”
“A Kiều nhìn kỹ xem ta gạt muội lúc nào, ta sau này sẽ cưới muội, lừa muội chẳng phải là muốn bị nương tử đánh.”
Ta “Phụt” một tiếng bật cười, quay đầu cắn một ngụm sơn trà trong tay hắn.
Nước sơn trà b.ắ.n lên tay hắn, hắn cũng không bực ta, còn cười hì hì hỏi ta, sơn trà mà hắn lột có ngọt không.
Lúc Tề Minh rời đi thì gặp tỷ tỷ, tỷ ấy nói với ta y phục của Tề Minh có vẻ rộng.
Ta nhíu mày nhìn tỷ tỷ một cái, Tề Minh mặc y phục này tới tìm ta đã ba bốn lần, cũng không phải mới may.
Tỷ tỷ thấy ta nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì, nhàn nhạt nhìn ta một cái, rồi cầm mấy quả sơn trà trên bàn.
Ta nói với tỷ tỷ là sơn trà tiến cống năm nay ngọt hơn năm ngoái, phải làm thành cao sơn trà để dành mùa thu giải khát thì không gì bằng.
Ty tỷ nhìn thoáng qua vỏ sơn trà trên bàn, gật gật đầu xong thì đi, còn nói sẽ giúp ta giữ lại, miễn cho ta ham ăn sẽ ăn hết.
Ta cười kêu “tỷ tỷ tốt”, kêu hạ nhân thu thập vỏ trái cây trên bàn, lại sai người đem sơn trà đi theo tỷ tỷ cùng làm cao sơn trà.
Tỷ tỷ lúc đi liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu.
Ta có chút không được tự nhiên, lại không biết sao tỷ tỷ lại nhìn ta, lại cảm thấy sơn trà thật ngọt, làm người ta thèm thuồng nên cũng không so đo nhiều.