NĂM ẤY, ÁNH TRĂNG SOI VÀO CHỐN U TỐI - 30

Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:28:43
Lượt xem: 793

Lúc đó ta nghĩ, quân Trấn Bắc dù gì cũng là quân chính quy, cứ bám theo trước đã.  

 

Rồi ta phát hiện, điều kiện vệ sinh trong quân doanh quá kém, binh sĩ bị thương chếc vì nhiễm trùng còn nhiều hơn chếc vì đao kiếm.  

 

Thế là ta chế ra băng garô cầm máu, điều chế dung dịch sát trùng.  

 

Sau đó, ta thành lập đội ngũ y tá, dạy họ cách khử trùng, băng bó và khâu vết thương.  

 

Dùng thuốc sát trùng lau sàn, hồi sức tim phổi, cầm m.á.u động mạch bằng cách thắt nút gần tim, dùng nước muối sinh lý để sát khuẩn ngăn nhiễm trùng...  

 

Những điều này ở kiếp trước chỉ là kiến thức phổ thông, bất cứ ai từng đi học đều biết.  

 

Vậy mà ở đây, ta lại trở thành truyền kỳ trong miệng các tướng sĩ, bị gọi là “thần cơ diệu toán, khôn ngoan đến mức quỷ thần cũng khó lường.”  

 

Kiếp trước, ta chưa từng có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng, cũng chẳng biết bản thân mạnh ở đâu, yêu thích ngành nghề nào.  

 

Cứ sống kiểu làng nhàng, chắp vá qua ngày.  

 

Nhưng đến nơi này, con đường nghề nghiệp của ta lại trở nên sáng tỏ chưa từng có.  

 

Ta dường như đã tìm lại được chính mình—một bản thân rực rỡ ánh hào quang.  

 

Ta đem toàn bộ những gì đã trải qua kể cho hắn nghe, kể về Phương Thế Hữu, về những huynh đệ xuất thân thổ phỉ của ta.  

 

Kể từ đêm khuya cho đến khi trời hửng sáng.  

 

Kể đến mức củ khoai lang trên lò cũng cháy khét một lớp vỏ ngoài.  

 

Chỉ khi ngáp một cái thật dài, ta mới phát hiện Hựu Niên đã ngủ thiếp đi.  

 

Hắn tựa lưng vào ghế, ngủ rất yên tĩnh, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức có thể thấy được sự mệt mỏi tích tụ bao ngày.  

 

Tay hắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta, như thể vẫn sợ ta chạy mất.  

 

Ngực ta căng lên một cảm giác chua xót.  

 

Ta đỡ lấy đầu hắn, kéo vai hắn, giúp hắn nằm ngay ngắn trên giường.  

 

Chiếc ống tay áo này không rút ra được, ta cũng không dám rút nữa.  

 

Ta đá giày xuống, cứ thế một cách bừa bãi, chẳng ra dáng gì cả, nằm xuống bên cạnh hắn. 

 

28

 

Tối mùng Ba, ta theo đội tuần tra rời doanh trại.  

 

Trời chưa sáng đã xuất phát, đến khi trời tối nghe hiệu lệnh mới quay về.  

 

Ta tránh mặt Hựu Niên.  

 

Nếu không, hắn cứ ngày ngày đi theo sau ta, khiến lòng ta rối như tơ vò, đêm mất ngủ, ban ngày lại lơ đễnh thất thần.  

 

Vậy nên, ta cưỡi ngựa ra khỏi thành tuần tra, để mặc gió lạnh táp vào mặt, để nó thổi bay những suy tư vướng bận trong đầu.  

 

*

 

Hựu Niên ngày càng có địa vị.  

 

Hắn từng chịu cảnh nửa năm lao ngục, lại nhờ thời thế mà quay về triều đình. Khi xưa bị dồn đến đường cùng ra sao, cả thiên hạ đều biết, ngay cả Thái tử cũng nợ hắn một ân tình "không ruồng bỏ".  

 

Triều Đại Thịnh vốn có lệ giảm cấp kế vị, nhưng sau khi Thái tử lên ngôi, lại phá lệ phong hắn làm thân vương, coi hắn như ruột thịt.  

 

Quan tước, phẩm trật, lễ nghi... ta hiểu biết chẳng nhiều, giữa ta và hắn ngăn cách đâu phải chỉ là bộ quan bào đó.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-ay-anh-trang-soi-vao-chon-u-toi/30.html.]

Chỉ là mỗi lần nhìn hắn, ta luôn phải suy nghĩ rất lâu, mới có thể tưởng tượng ra dáng vẻ năm đó.  

 

Khi đó, hắn tóc tai bù xù, thương tích đầy mình.  

 

Thật nực cười.  

 

Điều ta hoài niệm nhất, vẫn là khoảng thời gian cả hai khốn đốn đến mức rơi nước mắt, cùng ngủ trong màn đêm đầu kề đầu, cuộn tròn trong một chiếc chăn để sưởi ấm.  

 

Lúc ấy, ta có thể gõ vào trán hắn, có thể dùng ngón tay chấm dầu bôi lên môi hắn khi bị nứt nẻ.  

 

Lúc ngủ thì dang tay dang chân, đạp hắn ra mép giường vì chiếm chỗ quá to.  

 

Còn bây giờ, trên bộ triều phục của hắn không một nếp nhăn, từng sợi tóc mai, từng hàng chân mày đều được chỉnh trang cẩn thận bởi thợ cạo chuyên nghiệp.  

 

Ngọc sáng đã lau bụi.  

 

... Giống như một người xa lạ.  

 

*

 

Tuần tra vốn không cần ta.  

 

Thành ngoại một dặm một trạm gác, mười bước một vọng canh, ta cưỡi ngựa lang thang, cuối cùng bị Đại tướng quân phái người lôi về.  

 

"Cô nương, cô làm ơn làm phước! Mất tích mấy ngày trời, sắc mặt Thừa tướng xanh mét như muốn ăn thịt người rồi kìa!"  

 

Ta bật cười, làm gì đến mức ấy?  

 

Hựu Niên trước giờ luôn ôn hòa lễ độ, hành sự chừng mực.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta vén rèm trướng bước vào, giật mình khi thấy quan viên và thị vệ quỳ rạp đầy đất.  

 

"Có chuyện gì thế này?"  

 

Tuần phủ đại nhân quay đầu lại, mặt mày khổ sở, vội vã chắp tay hành lễ.  

 

"Hạ quan không dám nói, cô nương vào trong tự xem đi."  

 

Bị nói vậy, tim ta lập tức treo lơ lửng, rón rén nhón chân bước vào nội thất.  

 

*

 

Trước mắt tối sầm.  

 

Đây đâu còn là phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ nữa?  

 

Mọi cửa sổ đều bị bịt kín bằng vải đen, chỉ có hai ngọn nến leo lét.  

 

Hựu Niên mặc áo trắng nằm trên nền đất, trông như đã tắt thở.  

 

"Hựu Niên! Huynh làm sao vậy?!"  

 

Ta chưa kịp nhìn rõ, vội lao về phía trước thì trán đập vào song sắt lạnh lẽo.  

 

Những thanh sắt to bằng ngón tay cắm sâu xuống đất, phong kín lối vào nội thất. Cửa có ổ khóa sắt, chìa vẫn cắm trên ổ.  

 

Trên trần nhà, là bầu trời sao do ta từng may.  

 

Trên bàn, là bộ bài Ma Sói bày ngổn ngang.  

 

Khoảnh khắc ấy, từng ký ức xưa cũ đổ ập đến như vỡ đê.  

 

Hắn lại biến căn phòng của chính mình thành một nhà tù…  

 

Loading...