[Nagireo] Aquilegia và tuyết mùa đông - Chương 7 : Tha thứ
Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:24:43
Lượt xem: 2
Được một thời gian kể từ khi Reo rời Blue lock, trở về thừa kế gia sản. Cậu quay lại với guồng quay công việc, tham gia những bữa tiệc của giới thượng lưu. Chuỗi ngày nhàm chán đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Và có đôi lần, ngồi trên chiếc xe sang trọng, cảm nhận sự trống trải ở phía đối diện, Reo lại nhớ về những ngày xưa cũ ấy, những ngày chúng mình có nhau.
Nếu nói ngày đó rời đi cậu không tiếc là nói dối, nhưng nếu hỏi Reo muốn quay về năm 17 không thì chắc chắn là không, có lẽ là vì cậu quá rõ cái lẽ hiển nhiên đó là trên chặng đường mang tên cuộc đời, con người luôn phải có cho riêng mình những sự lựa chọn và sự lựa chọn đó sẽ mang đến lợi ích và mất mát, đặc biệt là đối với một doanh nhân như Reo, cậu càng hiểu rõ điều đó hơn tất thảy. Hoặc đơn giản chỉ là vì, Reo không muốn trải qua nỗi đau đó một lần nữa.
Cậu đã từng hết mình vì một người dù biết chẳng có cơ hội, làn tuyết trắng từng mang lại cho Reo sự thoải mái, tự đó lại trở thành trận bão tuyết lạnh lẽo, đóng chặt trái tim cậu, khiến Reo rơi xuống vực sâu không lối thoát.
“Cậu chủ”
Tiếng gọi khẽ của bà Baya đánh thức cậu khỏi những dòng hồi ức xưa cũ chưa từng phủ bụi. Reo quay trở lại gương mặt xã giao thường ngày:
“ Bà Baya, có chuyện gì vậy?”
“Cậu Chigiri hẹn cậu gặp mặt vào thứ ngày mai cùng với nhóm cậu ấy”
“Ừm, tôi biết rồi”
Reo khẽ bóp trán, từ ngày rời đi, Chigiri có lẽ là đứa duy nhất cậu còn liên lạc, xem ra không thể không đi được rồi.
Sau khi sắp xếp lịch trình làm việc, Reo mệt mỏi ngồi lên ghế. Nhìn cây xương rồng đang đặt trên bàn, Reo bất giác cười phì, chạm nhẹ vào cái cây, hỏi nhỏ:
“ Nhớ tớ không?”
Rồi cậu chợt nhận ra bản thân đang làm một trò lố bịch như thế nào , Choki không phải Nagi, nó cũng không hiểu những gì Reo nói và bây giờ, cậu đang hỏi kẻ bỏ rơi mình câu hỏi thật nực cười, dường như, sau tất cả, Reo vẫn chưa quên được bóng hình người con trai ấy.
7 giờ tối, Reo đã đến khu Shibuya, nơi Chigiri hẹn. Cậu bảo tài xế đặt mình ở cách nhà hàng một đoạn và tự đi bộ đến. Trên đường đi, cậu thấy một thân ảnh quen thuộc đã hằn in cõi sâu tâm hồn từ rất lâu về trước. Không biết vì sao, đôi chân Reo không tự chủ được chạy theo bóng dáng ấy nhưng cậu lần nữa lạc mất người đó giữa đám đông. Reo nhìn bàn tay đang giơ ra trong không khí, cười như không:
“ Thì ra, tớ vẫn mãi mãi không tìm thấy cậu”
“Reo”
Âm thanh quen thuộc rất lâu không nghe khiến cậu quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát:
“Nagi”
“Sao Reo lại khóc”
Cậu giơ tay lên má mới biết mình đã khóc, nước mắt lăn dài nhanh chóng bị người tóc trắng lau đi:
“Đừng khóc”
“Hả”
Reo ngạc nhiên với hành động của Nagi:
“Reo, đừng khóc”
Hành động của Nagi khiến Reo gần như bùng nổ, những cảm xúc vốn tưởng đã mất từ lâu nay lại ùa về như đợt sóng cuộn trào vào tảng đá trắng xoá:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nagireo-aquilegia-va-tuyet-mua-dong/chuong-7-tha-thu.html.]
“Cậu mới là kẻ bỏ rơi tôi, cậu lấy quyền gì nói tôi đừng khóc.Rõ ràng…rõ ràng đã hứa rồi mà, cuối cùng,Nagi, cậu vẫn thất hứa. Tớ thua rồi, Nagi”
Nagi ngạc nhiên nhìn cậu trai tóc tím nức nở, Reo vốn là bông aquilegia rực rỡ nhất, trước là vậy, giờ cũng thế:
“ Reo, tớ xin lỗi”
Reo ngạc nhiên nhìn Nagi, cậu đau khổ đem tóc trắng thu vào ánh mắt:
“Nagi à, tớ đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi, tớ chỉ là không thể tha thứ cho bản thân thôi”
Bất chợt, Nagi vòng tay ôm Reo, thủ thỉ
“ Tớ thích cậu, Reo. Tất cả những gì tớ làm chỉ vì muốn cùng Reo thực hiện ước mơ của chúng ta”
Trái tim đóng băng từ lâu của Reo đã loạn nhịp vì câu nói đó, cậu vòng tay ôm lại Nagi.
“Ừm”
“Về nhà nào, Reo”
Tối đó, nhà Nagi có những tiếng rên kì lạ.
Bên kia, Chigiri không đợi được Reo, đã thế tên Nagi cũng không đến liền bực tức gọi điện, vốn muốn chửi cho cậu một trận, điện thoại vừa bắt máy:
“ Alo”
Cậu chàng tóc đỏ giật mình khi nghe giọng Nagi, vặn hỏi:
“Sao lại là cậu, Reo đâu?”
“Đang ngủ, tối qua hơi quá sức”
“Thế đó là lý do hai người không đến à”
Công chúa bất đắc dĩ tặc lưỡi.
“Ờ”
Đầu dây phía tóc trắng có giọng nói uể oải của Reo:
“ Ai vậy Nagi”
Nagi xoa đầu cậu, miết vết hôn ở cổ Reo:
“ Một người không quan trọng”
Tiếng cúp máy vang lên khiến Chigiri tối mặt. Cậu chàng tức giận đ.ấ.m vào không khí nhưng Nagi và Reo chả hay biết, vẫn triền miên ôm lấy nhau.