MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 8
Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:03:24
Lượt xem: 53
17.
Sau khi Trương Quý Phi chet, ta lại tới thăm Mạnh Kiều. Nàng lẳng lặng nghe ta nói sự việc xảy ra suốt những ngày vừa qua, thỉnh thoảng sẽ nở nụ cười. Cuối cùng nàng nói, về sau ta đừng tới đây thăm nàng nữa. Nàng là một phi tần bị đày đến lãnh cung, có thể sống lay lắt như vậy đã là ân huệ lớn lao của Hoàng Đế. Ta muốn phản bác lại nàng nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Đúng thế, có thể tồn tại cũng đã tốt lắm rồi.
Thế nhưng trời cao luôn không để người ta được viên mãn.
Đêm hôm ấy ta không ngủ được liền muốn đi ra ngoài một chút. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy mấy tên thị vệ nâng một người toàn thân đều là m/áu, vội vã đi về phía ngoài cung.
Cánh tay người nọ rũ xuống, lộ ra một đoạn xiêm y màu củ sen. Trái tim ta đột nhiên bồn chồn đến mức đập liên hồi, bất an theo đó cùng trỗi dậy.
Ngày hôm sau, từ lãnh cung truyền đến tin tức. Mạnh Kiều đã chet.
Làm sao có thể……
Ta không quan tâm đến giày vớ còn chưa đi đã vội vàng chạy đi tìm Hoàng Hậu nương nương. Hoàng Hậu trông thấy ta, đầu tiên là ngẩn ra sau đó là cau mày. Lúc này ta mới chú ý tới bàn chân đã bị sỏi đá cứa đến chảy m/áu đầm đìa. Nhưng ta không rảnh để tâm đến những đau đớn này, chỉ vô cùng chờ mong mà nắm lấy ống tay áo của Hoàng Hậu nương nương, ngửa mặt nhìn nàng.
“Bọn họ nói dối đúng không? Lại sao có thể… Mạnh Kiều làm sao có thể…”
Hoàng Hậu nương nương thở dài, âu yếm vuốt ve gương mặt ta.
“A Phúc…… đêm qua Mạnh Kiều nàng ấy chạy ra khỏi lãnh cung, đi á/m s/át Hoàng Thượng.”
“Còn chưa nhìn thấy mặt Hoàng Thượng đã bị thị vệ vung đao ch/ém chet.”
Ta nghe xong liền ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm ra tiếng.
“Không thể nào… Không thể nào như thế được……”
Hoàng Hậu nương nương đỡ ta dậy, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần.
“Ta phái cung nhân đi tìm hiểu, biết được ngày hôm qua Di Phi đi tới lãnh cung.”
“Có lẽ Mạnh Kiều đã biết được chuyện của Mạnh gia……”
Nhắc tới Mạnh gia, trong lòng ta lại tràn ngập bi thương. Đúng thế, Mạnh gia không phải bị lưu đày mà là toàn bộ đều bị xử trảm, trên dưới một trăm bảy mươi lăm nhân khẩu. Lớn nhất là lão thái gia tuổi đã chín mươi, nhỏ nhất là đứa bé mới vừa ba tuổi. Tỷ tỷ của Mạnh Kiều đã xuất giá nên nàng có thể tránh được một kiếp nạn này. Thế nhưng nàng vẫn quyết liệt mà t/ự v/ẫn trước thành lâu, muốn dùng sinh mạng này chứng minh Mạnh gia trong sạch. Một nhà trung thành lại chet trong sự nghi kỵ của Đế Vương.
Ta vẫn luôn cẩn trọng mà lừa gạt Mạnh Kiều. Không biết vào khoảnh khắc biết được chân tướng kia, nàng có oán hận ta hay không…
Di Phi…… Trương Di……
Trương gia thật đúng là… một đám chó ngoan trong tay Hoàng Thượng!
Trên đời này… cuối cùng cũng chẳng còn ai kêu ta là Mãn Mãn.
Cuộc đời này của ta cũng không thể viên mãn.
18.
Cái chet của Mạnh Kiều tựa như hòn đá nhỏ ném vào đại dương, thậm chí cũng chẳng nổi lên được bao nhiêu bọt sóng. Cũng đúng thôi, sau lưng nàng không có gia thế cậy nhờ, sinh mạng so với cung nữ thấp kém nhất Hậu cung còn ti tiện hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/8.html.]
Gần đây Hoàng Thượng quả thực rất thích triệu ta đến thị tẩm. Hắn luôn thích hôn lên đôi mắt của ta. Hôm nay, hắn nhìn ta, đột nhiên như cười như không hỏi một câu.
“Nàng cùng Nhu Phi có quan hệ rất tốt sao?”
Nhu Phi là phong hào của Mạnh Kiều trước khi bị đày vào lãnh cung. Thực ra, nàng một chút cũng không nhu, tính tình ngược lại vô cùng quyết liệt. Ta rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Hoàng Thượng nhắc đến nữ nhi của một tội thần làm cái gì đây?”
“Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới thôi.”
Hắn không còn bận tâm đến chuyện này nhưng trong lòng ta bắt đầu nổi lên những gợn sóng. Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Mạnh Kiều.
Chắc hẳn hắn đã nhận ra được điều gì đó.
Hoặc là, đã có ai đó nói với hắn điều gì…
19.
Ta gặp Di Phi vào một buổi chiều đầu xuân.
Nàng ta mặc một thân váy trắng như màu trăng non, thoạt nhìn như tiên nữ thoát tục. Nhưng nàng ta lại có nét ngây thơ của thiếu nữ khiến người kìm lòng không đặng muốn gần gũi cùng nàng.
Theo bản năng ta cảm thấy nàng ta là một nữ nhân rất đáng sợ. Thời điểm ta trông thấy nàng, bừa hay nnagf cũng đang nhìn về phía ta. Mười bốn mười lăm tuổi vốn là độ tuổi còn chưa rõ chuyện đời thế nhưng trên tay lại dính một một người.
Đức Phi nương nương cũng ở bên cạnh ta. Nàng vẫn luôn là người cách táo bạo. Trông thấy Di Phi liền bày ra vẻ chán ghét không thể kiềm chế. Trương Di đi đến phía trước hành lễ bái phỏng Đức Phi nương nương. Mới vừa đứng lên đã bị Đức Phi giáng xuống một cái bạt tai.
“Bổn cung kêu ngươi đứng lên sao? Trương Thủ phụ dạy dỗ quy củ cho ngươi thế này sao? Trương gia các người đều không có giáo dưỡng như vậy phải không?”
Di Phi có hơi ngẩn người sau đó miễn cưỡng hành lễ. ta thấy nàng đột nhiên thở một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn nhỏ, trong lòng sẽ không giấu được chuyện. Tại Hoàng thành nuốt người không nhả xương này, ngươi có thể độc ác nhưng không thể không hiểu rõ tình hình.
Di Phi hiển nhiên là người không có đầu óc. Đêm đó nàng khóc lóc sướt mướt cáo trạng với Hoàng Thượng. Chẳng qua chỉ vì một cái tát, làm sao Hoàng Thượng có thể vì huyện này mà trừng phạt Đức Phi. Di Phi như vậy càng khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng chán nản.
Thấm thoát cũng đã trôi qua một năm. Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đức Phi nương nương mang thai, thời điểm cuối năm hạ sinh một tiểu công chúa. Hoàng Thượng ban tên Trường Ninh cho công chúa. Đức Phi nương nương lại bướng bỉnh gọi công chúa là Kiều Kiều.
Di Phi cũng đã mang thai nhưng đáng tiếc nàng không được may mắn. Đứa bé ba tháng tuổi đã không thể giữ được. Tình cảm của Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng vẫn rất tốt. Hoàng Hậu lại càng giống một tiểu cô nương. Buổi tối ngày hôm ấy gặp cảnh sét đánh, Hoàng Hậu nương nương chân trần chạy đi tìm Hoàng Thượng, làm nũng chui vào trong n.g.ự.c hắn. Mới đầu Hoàng Thượng còn trách cứ Hoàng Hậu ầm ĩ nhưng sau lại càng hưởng thụ cảm giác Hoàng Hậu không muốn rời xa hắn. Thậm chí mặc kệ Hoàng Hậu nương nương vô cớ trách phạt một vài phi tần trong cung.
Đã quên nói, đứa bé của Di Phi không giữ được cũng có sự can thiệp của Hoàng Hậu.
Nhưng điều này thì có vấn đề gì đâu?
Đế vương anh minh thần võ thích nhìn nữ nhân vì hắn mà tranh giành tình cảm. Suy ra Hoàng Hậu có làm gì cũng đều không quá phận. Chỉ cần nàng vừa khóc, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho nàng. Hoàng Thượng ngày càng yêu Hoàng Hậu. Thậm chí không màng sự khuyên can của triều thần, quyết xây dựng một hành cung ở Giang Nam cho Hoàng Hậu nương nương.
Ngày ấy, Hoàng Hậu nương nương ngơ ngác nhìn về phía cửa cung, đột nhiên nhỏ giọng hỏi ta.
“A Phúc, có phải bổn cung rất xấu hay không?”
Ta lắc đầu, nắm lấy tay Hoàng Hậu.
“Nương nương, dù có chuyện gì xảy ra A Phúc cũng sẽ cùng người gánh chịu. Cho dù phải chịu cảnh tắm trong dầu sôi, bị rút lưỡi dưới Địa Ngục thì A Phúc cũng chấp nhận, chỉ mong nương nương được như ước nguyện.”