MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 5

Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:01:53
Lượt xem: 55

9.

Các nương nương trong cung có người yêu Hoàng Thượng, có người lại không yêu. Các nàng bị lợi ích ràng buộc cùng một chỗ. Ta và Mạnh Kiều cũng không phải ngoại lệ. 

Sau khi Mạnh Kiều trở về, nàng đã cắt nát bộ váy áo màu củ sen mà nàng yêu thích nhất. 

Sau đó, ta mới biết được. Buổi tối ngày hôm ấy, Hoàng Thượng giống như vô tình nhắc tới, rằng Mạnh Kiều mặc màu bột củ sen rất đẹp, tựa như bông sen xinh xắn trong hồ nước trong đầu hạ. Mấy ngày sau đó, Hoàng Thượng đều sẽ cho triệu kiến Mạnh Kiều, sủng hạnh nàng. Từ lúc ấy, Mạnh Kiều bắt đầu chán ghét, sau này lại trở nên vô cảm.

Cuối cùng, thậm chí nàng còn có thể tươi cười duyên dáng tựa vào cánh tay Hoàng Thượng, nũng nịu để Hoàng Thượng ban phân vị cho nàng.

Mạnh Kiều trở thành phi tần chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ở trong triều, cha và huynh nàng đều tay cầm trọng binh. Lại so sánh mà nói, Nam Chiêu nho nhỏ phía sau ta quả thực là vô dụng đối với Hoàng Thượng. Chỉ là từ xưa đến nay, những người ở địa vị cao luôn muốn dùng cách thức hòa thân để thể hiện uy quyền của họ. 

Nắng mưa hay giông bão đều là ân sủng của Trời.

Vào ngày Mạnh Kiều được sắc phong làm Nhu Phi, trong cung truyền ra tin tức Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng. Ta cùng Mạnh Kiều vội vã chạy đến, lại phát hiện Hoàng Thượng đã ở nơi này từ trước. Dường như hắn chú ý đến ta, kinh ngạc ồ lên một tiếng. Ngay lúc này, Hoàng Hậu bỗng nhiên ho khan nặng nề. Hoàng Thượng lại dời sự chú ý qua, hắn cau mày nhìn Hoàng Hậu nương nương, hỏi nàng.

“Sao nàng phải khổ như vậy?”

Hoàng Hậu nương nương nhìn Hoàng Thượng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói.

“Tiêu Dận, nếu ngươi hận ta thì giet ta đi, hà tất phải nhục nhã ta như vậy.”

“Rốt cuộc thì ngươi có trái tim hay không? Muội muội ta còn nhỏ như thế!”

Hoàng Thượng tựa như giận quá hoá cười. Hắn hung hăng nắm chặt cằm Hoàng Hậu, ép buộc nàng ngửa đầu nhìn hắn.

“Trẫm không có trái tim? Ha ha ha ha ha, Thẩm An An…… Nàng làm sao có thể thấy trái tim chân thành của trẫm?”

Hắn nhanh chóng rời đi trong tức giận. 

Hoàng Hậu nương nương chợt ho ra một ngụm m/áu. Đức Phi cẩn trọng kéo ta và Mạnh Kiều ra ngoài, lại thở dài một hơi. Từ lúc tiến cung đến hiện tại, Đức Phi luôn thở dài. Nàng liếc mắt nhìn chúng ta một cái, trong lòng còn vương sợ hãi.

“Hoàng Thượng điên rồi.”

Hoàng Thượng quả thực “điên rồi”. Muội muội của Hoàng Hậu nương nương mới mười hai tuổi, thế nhưng hắn lại chỉ hôn cô bé cho lão Hầu gia bảy mươi tuổi làm kế thê. Lão Hầu gia kia còn có một thân phận khác chính là ông ngoại của Trương Quý Phi. Dường như ý đồ của Đế Vương trẻ tuổi chính là muốn dùng việc này để bức ép người thương yêu cúi đầu xin tha thứ. Thế nhưng đối với người kiêu ngạo như Hoàng Hậu mà nói, hành vi như vậy chẳng khác nào áp bức nàng đi đến đường cùng mặc cho cá chet lưới rách.

Thái y đi ra, lắc đầu với chúng ta. Ta chợt hiểu được nguyên nhân vì sao khiến Hoàng Thượng nổi điên như vậy. Thái y nói rằng chính Hoàng Hậu nương nương không muốn sống. Hoàng Thượng liền dùng người thân để uy h.i.ế.p nàng, ép buộc nàng giữ lại hơi thở leo lắt.

Đức Phi không đành lòng nhìn thoáng qua Hoàng Hậu nương nương.

“Nếu như nàng chưa từng gặp gỡ Tiêu Dận thì tốt biết bao.”

Cho tới hiện tại… chưa từng… gặp qua sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/5.html.]

Ta bỗng nhớ tới điều gì, điên cuồng quay đầu chạy trở về. Chiếc giày lạc mất cũng không màng quay đầu nhặt lại. Ta trở về tẩm cung, lục tìm cái bọc ở dưới đáy rương. Bên trong có một cái hộp nho nhỏ. Bên trong hộp là một đôi tình cổ. Trước khi xuất giá, mẹ đã giao chúng cho ta, nếu như dùng thư cổ* thì sẽ giúp ta có được mười năm ân sủng. Nhưng mẹ cũng giao cho ta cả hùng cổ*.

(*) [雌雄蛊] (thư hùng cổ): cặp cổ trùng đực và cái.

[雌]: giống cái, thuộc về tính âm gọi là “thư”

[雄]: thuộc về giống đực gọi là “hùng”

Cha mẹ cũng chỉ vì yêu con mà tính toán sâu xa.

Hùng cổ sống, thư cổ chet.

Đoạn tình tuyệt ái.

 

10.

Hoàng Hậu nương nương bình tĩnh nhìn ta, giọng điệu không nghe ra vui buồn.

“A Phúc, muội cũng biết dùng cổ thuật trong cung sẽ phạm tội danh gì.”

Ta lắc đầu, ngay sau đói lại bất tri bất giác gật gật đầu.

“Nương nương…… Cả một đời này của người đã quá khổ sở, chỉ cần quên đi là sẽ tốt thôi.”

“Muội muốn cứu nương nương! Nương nương…… Cho dù phải dùng mạng sống của muội.”

“Đứa bé ngốc này.”

Hoàng Hậu nương nương nhắm mắt lại, tựa như rơi vào hồi ức. Những điều này đã bắt đầu từ khi nào? Rõ ràng trước đây không lâu, bọn họ còn uống rượu cùng nhau dưới tán trúc, phóng ngựa trong rừng sâu. Thế nhưng sau khi Tiên Đế băng hà,Thái Tử còn chưa định, triều đình lẫn dân chúng đều rối ren. Dường như bắt đầu từ khi ấy, giữa Tiêu Dận và Tiêu Dật đã định sẵn chỉ một người có thể sống sót.

Đúng vậy. Thiếu niên Tướng quân kia không phải ai khác mà chính là Thất Hoàng Tử kinh diễm khắp Kinh thành năm ấy. Người ấy cũng chính là trở ngại lớn nhất trên con đường đi đến Đế vị của Tiêu Dận.

Tiêu Dật tay nắm quân công. Tiêu Dận thì có cái gì đây?

Hắn có một trái tim tàn nhẫn hơn bất cứ người nào khác. Nhẫn tâm đến mức lợi dụng chính nữ tử mà mình thương yêu, ép buộc huynh đệ phải rời xa. Thực ra, Tiêu Dận hiểu rõ tâm tư của Thẩm An An hơn bất kì người nào khác. Nhưng giống như hắn bị tẩy não mà tự nói với chính rằng Thẩm An An không yêu hắn, chính nàng là người đã phản bội hắn. Có như vậy mới khiến hắn an lòng thoải mái mà trả thù bọn họ.

Chẳng qua cũng may mắn làm sao, lần này Thẩm An An thực sự không còn yêu hắn.

Bệnh tình của Hoàng Hậu nương nương có chuyển biến ngày càng tốt. Hoàng Hậu nương nương dường như không có khác biệt gì so với thường ngày. Chỉ khi trông thấy ta nàng mới thích cười hơn. Chúng ta tụ họp lại cùng một chỗ chúc mừng Hoàng Hậu nhanh chóng khoẻ mạnh. Đáng tiếc Hoàng Thượng cũng tới. Tâm tình hắn có vẻ không tồi, bước đi nhanh chóng thẳng đến chỗ của Hoàng Hậu thì dừng lại. Ánh mắt của Hoàng Hậu bình tĩnh nhìn hắn, hành lễ vô cùng quy củ. 

Đúng vậy, Hoàng Hậu nương nương nhớ tất cả mọi người, duy chỉ quên đi một mình Hoàng Thượng hắn. Quên đi mọi đau đớn giằng xé tâm can. Hoàng Thượng tựa như cũng chẳng màng đến. Hắn miễn lễ cho Hoàng Hậu, dắt tay Hoàng Hậu rời đi. Vẻ mặt của nàng cũng không hề chán ghét, nàng chỉ cúi thấp đầu thoạt nhìn dịu dàng lại cẩn trọng.

 

Loading...