MỸ NHÂN CHẾT YỂU CHỐN HẬU CUNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 07:00:23
Lượt xem: 58

3.

Hoàng hậu nương nương nhéo cằm của ta, nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái. Sáu đó mắng một câu.

“Tiêu Dận thật biến thái.”

Tiêu Dận chính là tên Hoàng đế.

Ma ma ở một bên nghe thấy được liền nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng hậu nói cẩn thận một chút. Hoàng hậu nương nương ngược lại vô cùng xem thường, quét mắt một vòng quanh chúng ta, nói các ngươi có gan thì mật báo đi, để Tiêu Dận bỏ bổn cung cũng tốt.

Các nương nương phía dưới nghe xong thì lục tục quỳ thành một vòng. Chỉ có ta mở to hai mắt nhìn Hoàng hậu nương nương.

Nàng thật là ngầu, ta rất thích.

Chẳng qua, Hoàng Hậu nương nương dường như không thích ta cho lắm. Ngón tay xanh trắng nhợt nhạt của nàng véo vào phần thịt mềm mại trên má của ta, ghét bỏ nói.

“Sao lại gầy như thế này? Tiêu Dận không cho ngươi ăn cơm à?”

Ta kinh ngạc mà nhìn Hoàng Hậu nương nương, lắc đầu một cách hoảng loạn. Khoé môi đỏ thắm của nàng cong cong thành nụ cười. Sờ sờ đầu ta hệt như sờ đầu một con cún.

“Đứa bé ngoan, ăn nhiều một chút. Ăn cũng không khiến Tiêu Dận nghèo được.”

Ta nghe vậy lại càng thích Hoàng Hậu nương nương hơn nữa.

Trên đường trở về, Mạnh Kiều nói với ta rằng Hoàng Hậu nương nương không thích Hoàng Thượng chút nào cả. Nàng đã từng có vị hôn phu Tướng quân là thanh mai trúc mã nhưng đáng tiếc là sau này lại chet trên chiến trường. Sau này, Hoàng Đế đăng cơ, gia thế của Hoàng Hậu nương nương là tốt nhất. Lúc này nàng mới gả cho Hoàng Thượng.

Hoàng Hậu nương nương thật đáng thương, giống như những gì đã viết trong thoại bản vậy, gả cho một người mà chính bản thân mình không thích. Bỗng nhiên ta cũng cảm thấy thương cảm cho chính mình, bởi lẽ ta cũng không thích Hoàng Thượng. Tuy rằng vẻ ngoài của ngài ấy rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ ai mà ta đã gặp trước đó. Nhưng bản năng luôn khiến ta sợ hãi ngài ấy, giống như Trời sinh thỏ đã sợ hồ ly.

Mạnh Kiều cũng không thích Hoàng Thượng. Nàng ấy thích những thư sinh yếu ớt nhưng có học thức ở trong thoại bản. 

Những ngày trôi qua ở trong cung đều giơ ngón tay tính nhẩm. Cũng may Mạnh Tử mang theo thoại bản đủ nhiều. Ngày ấy cơn mưa mùa hạ dai dẳng. Hoàng Hậu nương nương cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt ta, vô cùng vui vẻ nói ta đã mập lên rồi. Ta nghe xong những lời này thì nghiễm nhiên vui vẻ. Vui sướng đến mức tươi cười giương cao mặt. 

Ta thích Hoàng Hậu nương nương nên luôn muốn đi tìm nàng. Nàng cũng không chê ta phiền phức, tuy vẻ mặt nàng lãnh đạm nhưng mỗi lần ta tới, nàng đều phân phó phòng bếp làm một bàn chân giò lớn.

Ngày ấy thả hoa đăng nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, trong cung vô cùng náo nhiệt. Mạnh Kiều lôi kéo ta đi tìm Đức Phi chơi. Đức Phi chính là Minh Châu Triệu thị đã từng gặp trước đó. Nàng ấy thấy chúng ta tới thì thì có chút vui mừng. Nàng nói đang chuẩn bị đi bái phỏng Hoàng Hậu nương nương, vừa khéo mọi người có thể cùng nhau đi. Hoàng Hậu nương nương thấy chúng ta tới cũng không giấu được vui vẻ, trong cặp mắt lãnh đạm nhiễm ý cười hiếm thấy. Nàng sờ đầu ta, cười tủm tỉm hỏi.

“Tiểu A Phúc lại cao hơn nhiều rồi.”

“A Phúc thích kiểu nam tử như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/my-nhan-chet-yeu-chon-hau-cung/2.html.]

Những người khác nghe được những lời này thì sắc mặt chợt thay đổi. Cho dù ta có nhỏ thì cũng là phi tần của Hoàng Thượng. Mọi người đều mắt đối mắt không dám vui đùa nói cười. Chỉ có ta là cắn ngón tay, nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó hưng phấn giương cao mặt rồi nói, ta thích nam tử giống như Hoàng Hậu vậy. Hoa ma ma ở bên cạnh, nghe thấy thế thì cười một tiếng.

“Tiểu A Phúc thực sự có mắt nhìn, thời điểm nương nương của chúng ta còn chưa tiến cung, có rất nhiều nam nhân ở Thượng kinh đều không thể so sánh với nương nương.”

Lời này nói ra, mọi người lại trầm mặc. Dường như còn nhớ tới nữ tử năm ấy phóng khoáng nở rộ, phóng ngựa trên khắp phố dài. Nhưng thực ra vẻ mặt của Hoàng Hậu nương nương lại không thèm để ý, ngược lại còn nhéo khuôn mặt nhỏ của ta, cười tủm tỉm mà nói, nếu như nàng là nam tử thì cũng sẽ thích tiểu cô nương mềm mại yếu ớt như ta thôi.

Khi ấy, Hoàng Hậu vẫn còn có chút sức sống. Ta rất thích Hoàng Hậu của những ngày xưa ấy.

4.

Hôm nay ta luôn quấn lấy Hoàng Hậu, đọc thoại bản mới bên tai nàng. Hoàng Hậu nương nương lẳng lặng lắng nghe. Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Hậu nương nương ngẩng đầu nhìn lại. Gương mặt vốn dĩ treo nụ cười nhạt bỗng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Ta nương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa, lại phát hiện một nữ tử ăn vận lộng lẫy nghênh ngang bước tới. Các phi tần khác đều đứng dậy cúi đầu hành lễ với nữ tử kia.

“Tham kiến Quý phi nương nương.”

Những ngày gần đây, ta đã nghe Mạnh Kiều nói rất nhiều nên biết được nữ tử này chính là Trương Quý phi được sủng ái nhất toàn Lục cung. Ngày thường nàng ta vẫn luôn không hòa hợp cùng Hoàng Hậu. Trương Quý phi hướng về phía Hoàng Hậu hành lễ một cách hời hợt, cũng không đợi Hoàng Hậu nương nương miễn lễ đã trực tiếp ngồi xuống.

Nàng ta nâng gương mặt tươi tắn lên nhìn Hoàng Hậu nương nương, giống như hết sức kinh ngạc mà nói.

“Đã mấy ngày không gặp, sao Hoàng Hậu nương nương có thể tiều tuỵ như thế này.”

Hoàng Hậu nương nương hơi híp mắt, lạnh nhạt nói.

“Quý phi đóng cửa sám hối nửa năm nhưng vẫn không hiểu quy củ như vậy.”

Trách không được ta chưa từng gặp qua Quý phi, thì ra là bị phạt đóng cửa ăn năn hối lỗi.

Ta tò mò nhìn Quý phi, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta lại không có biểu hiện gì là tức giận. Ngược lại còn nhiễm chút ý cười. Sau đó lại dịu dàng nói.

“Nhắc đến vẫn là thần thiếp xin lỗi Hoàng Hậu nương nương, nếu không phải thần thiếp nhất thời sơ ý thì cũng không đến mức hại Hoàng Hậu nương nương sảy thai.”

“Hoàng Thượng phạt thần thiếp hối lỗi nửa năm, trong nửa năm này không có ngày nào mà thần thiếp không cầu nguyện cho nương nương, hy vọng nương nương sớm có ngày sinh con dưỡng cái cho Hoàng gia.”

Quý phi cười ngây ngốc, nụ cười kia lại phảng phất như tẩm độc. Ta nhìn sắc mặt Hoàng Hậu nương nương dần trở nên trắng nhợt. Ai cũng không nghĩ tới, Hoàng Hậu nương nương sẽ đột nhiên túm lấy chén trà trong tay, nện lên trán Quý phi thật mạnh bạo. Quý phi kêu lên một tiếng thảm thiết. Gương mặt tươi tắn xinh đẹp kia phút chốc chật vật vô cùng. Hoàng Hậu nương nương lại cười cực kỳ khoái chí. Tình cảnh lập tức trở nên rối ren. Cuối cùng là ta bị Mạnh Kiều lôi kéo đi.

Trước khi rời đi, Hoàng Hậu một mình suy sụp ngồi ở chủ vị, giống như những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, đã vụn vỡ đến không còn dáng hình. Ngay cả trái tim cũng đầy rẫy vết nứt.

Lúc này, Đức Phi nương nương ở phía sau chúng ta thở dài một tiếng. Nàng ngăn chặn trước tầm mắt của ta, nhẹ nhàng nói ta đừng nhìn, hãy để cho Hoàng Hậu một mình yên tĩnh trong chốc lát. Nói xong nàng lại sờ sờ đầu ta.

“Bé ngoan, có muốn biết chuyện xưa của Hoàng Hậu nương nương hay không?”

Ta gật gật đầu.

 

Loading...