Mưu Lược Của Đích Nữ - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-11-12 16:27:13
Lượt xem: 1,632
1
Ta có thể đoán được phần nào thứ muội Tô Doanh sẽ làm gì.
Bởi ở kiếp trước, nàng cũng đã làm chuyện này vào đêm đại hôn của ta, khoác chiếc váy lụa đỏ mỏng manh, nước mắt lưng tròng cản bước Tiêu Dận khi y đang trên đường về tân phòng, và tự nguyện tiến thân.
"Nô tỳ biết rằng việc này là sai trái, nhưng nô tỳ mến mộ điện hạ, chỉ cần được ở bên cạnh điện hạ, nô tỳ nguyện làm thiếp."
Không phải nàng yêu Tiêu Dận đến vậy, mà chỉ đơn giản là thích cướp đoạt những gì thuộc về ta mà thôi.
Kiếp trước, Tiêu Dận không thể cưỡng lại sự quyến rũ ấy, trong đêm tân hôn đã cùng nàng dính líu. Sau đó, y còn muốn bỏ ta để lập nàng làm chính phi.
Trở lại kiếp này, dù ta đã cẩn thận né tránh nàng, thay đổi đối tượng kết hôn, nàng vẫn chẳng thay đổi chiêu trò, cố gắng leo lên giường của Tiêu Thuấn.
Lúc nàng cản bước Tiêu Thuấn, ta đang nấp sau giả sơn ở không xa.
Nhìn thấy nàng từng bước tiến gần tới Tiêu Thuấn, đôi mắt rưng rưng ánh lệ, nàng khẽ nói với Tiêu Thuấn: "Thiếp không cầu danh phận, chỉ nguyện làm thiếp, thậm chí làm kẻ hầu người hạ ngài cũng cam lòng..."
Phải nói rằng nàng thực sự xinh đẹp, nếu chỉ xét về dung mạo, quả là người đẹp nhất nhà họ Tô.
Đặc biệt là với vẻ yếu đuối đáng thương này, gần như không một nam nhân bình thường nào lại không mềm lòng.
Nhưng Tiêu Thuấn thì làm sao có thể là nam nhân bình thường?
Y là người mà ta chọn lựa kỹ càng, trong toàn bộ Đại Lương, người ít có khả năng bị mỹ nhân kế lung lạc nhất.
2
Tiêu Thuấn, là Lục hoàng tử của Thánh Thượng.
Cũng là người duy nhất đến nay được phong thân vương.
Có lời đồn trong dân gian rằng y tính tình thất thường, hung bạo tàn nhẫn, diện mạo như La Sát, không gần nữ sắc.
Thậm chí, từng có cung nữ leo lên giường y, và bị y tự tay đánh cho tàn phế.
Đương nhiên, lời đồn trong dân gian không phải lúc nào cũng đáng tin.
Nhưng toàn bộ các đại thần trong triều đều không có ai dám gả nhi nữ của mình cho y.
Còn ta thì khác, ta là người duy nhất nghĩ đủ mọi cách để gả cho y.
Không vì gì khác, chỉ vì câu chuyện "tự tay đánh cung nữ thành tàn phế."
Khi Tô Doanh một lần nữa bày tỏ tấm lòng trước Tiêu Thuấn, ta ẩn nấp sau giả sơn, vừa ăn hạt dưa đã bóc sẵn vừa khẽ hỏi Thúy Bình đứng sau lưng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ngươi nói xem, Tô Doanh đối đầu Tiêu Thuấn, cuối cùng ai sẽ thắng?"
Ta chỉ thuần túy muốn xem trò vui.
Loại kịch không cần mất tiền mà vẫn có thể xem, đâu có nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muu-luoc-cua-dich-nu/phan-1.html.]
Thúy Bình không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa cho ta thêm một vốc hạt dưa, khẽ trách móc: "Dù sao cũng là phu quân của tiểu thư, người đúng là lòng dạ rộng rãi."
Có gì mà rộng rãi hay không?
Nếu Tô Doanh gặp thất bại trước Tiêu Thuấn, tất nhiên mọi người đều vui vẻ.
Nếu nàng thành công, ta cũng đành hy sinh bản thân, làm kẻ ngáng đường uyên ương một lần.
Ta đã đứng đây rồi, chẳng lẽ còn ngốc nghếch như kiếp trước, đợi đến khi mọi chuyện giữa họ xảy ra, vì thể diện của nhà họ Tô mà xin cho Tô Doanh một vị trí trắc phi?
Đương nhiên, ta không ngốc đến mức đó, cũng tự tin vào ánh mắt của mình.
Vì vậy, ta hạ giọng nói: "Chúng ta cược hai lượng bạc, ta cược rằng Tiêu Thuấn sẽ không mắc bẫy."
3
Rõ ràng, Thúy Bình là kẻ không hiểu thú vui, chẳng muốn cùng ta đặt cược.
Nhưng điều ấy cũng chẳng cản trở ta tự cá cược với bản thân.
Ta quyết định rằng, nếu Tô Doanh vẫn có thể như kiếp trước mà đạt được ý đồ, thì ngày mai ta sẽ lập tức xin chỉ cho hòa ly, nhường lại danh hiệu chính phi cho nàng, rồi tìm một nơi an nhàn dưỡng lão, sống quãng đời còn lại.
Còn nếu Tiêu Thuấn kháng cự được trước cám dỗ, ta sẽ nhân cơ hội mà thanh toán hết những ấm ức phải chịu kiếp trước.
Nghĩ vậy, ta liền hứng thú, đưa ánh mắt về phía hai người bên hồ.
Phải nói rằng, lời đồn quả là thiếu công bằng, Tiêu Thuấn nhìn thật sự trông vô cùng tuấn tú.
Có lẽ thừa hưởng dòng m.á.u Tây Vực từ mẫu phi, đường nét của y sâu sắc hơn nhiều so với nam nhân Đại Lương.
Khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ thắm, dưới ánh trăng mờ ảo, trông y như một vị tiên nhân giáng thế.
Vì đứng xa nên ta không nhìn rõ biểu cảm của y, chỉ thấy y chăm chú nhìn Tô Doanh.
Còn Tô Doanh, mặt rạng rỡ, miệng nói những lời bày tỏ tình cảm, từng bước tiến lại gần y.
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một ngắn, gần như sắp chạm vào nhau.
Thúy Bình đứng sau không kìm được, nhỏ giọng nhắc: "Tiểu thư, người sắp thua rồi."
Ta chẳng vội vã gì, quay đầu đưa tay ra dấu với nàng.
"Gì mà vội, vẫn còn chút khoảng cách mà, chưa hôn lên đâu."
Lời ta vừa dứt, bỗng nghe "tùm" một tiếng.
Kế đó là tiếng kêu thảm thiết vang động đất trời: "Ma a!"
Nhìn Tiêu Thuấn nhảy tưng tưng khắp sân sau, còn Tô Doanh đang vùng vẫy giữa hồ, ta khẽ ngẩn người, hỏi Thúy Bình:
"Ta bỏ lỡ điều gì sao?"
Thúy Bình mặt không chút biểu cảm: "Ồ, tiểu thư bỏ lỡ cảnh cô gia đá nhị tiểu thư xuống hồ rồi."