Mượn tuổi thọ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:43:26
Lượt xem: 169
11
Trong cơn mê man, tôi thấy bên ngoài phòng ngủ dường như lóe lên một tia sáng đỏ.
Cái bóng đen run lên bần bật như bị điện giật.
Động tác dập đầu của mẹ tôi cũng dừng lại.
“Có người đến!”
Vừa dứt lời, một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào xông vào.
Theo sau là một đạo sĩ lớn tuổi.
Tay ông ta lướt nhanh trên lá bùa.
Dán mạnh lên trán cái bóng đen.
Cái bóng đen gào thét đau đớn, từ trên người nó bay ra vài luồng khí đen hình bàn tay lao về phía lão đạo sĩ.
Lão đạo vội vàng rút thanh kiếm gỗ đào sau lưng, lùi lại vài bước, c.h.é.m đứt từng luồng một.
Mộc Đầu thì đang ở bên trong đối phó với bố mẹ tôi.
Nhưng hai người này không có sức tấn công gì mấy, chỉ vài chiêu đã bị dễ dàng hạ gục, nằm gục trên đất.
Sau đó, Mộc Đầu phủi tay, bước về phía tôi.
Mộc Đầu dùng d.a.o cắt đứt dây trói trên người tôi, vỗ mạnh vào mặt tôi.
“Tỉnh lại, đừng ngủ!”
Rồi kéo tôi ra ngoài phòng ngủ.
Kéo mạnh đến mức lưng tôi nóng rát.
Thấy tôi mấp máy môi, cậu ta vội vàng ghé tai sát vào tôi.
Chỉ nghe thấy tôi nói một câu.
“Đau lưng quá, nhẹ tay chút được không?”
Mộc Đầu áy náy nhìn tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý.”
Rồi bế thốc tôi lên, ném thẳng lên giường.
Trời ạ, tôi đang lảo đảo suýt ngã thì bị cậu ta ném cho đầu óc quay cuồng.
Ngất xỉu luôn.
Trước khi ngất đi còn nghe thấy cậu ta nói.
“Tôi đi giúp sư phụ tôi, cô đừng ngủ nữa đấy.”
Tôi thật muốn nói, anh bạn, không phải tôi muốn ngủ, mà là anh ném tôi cho ngất xỉu đấy.
Lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt to tướng của Mộc Đầu.
Còn có cơn đau rát trên mặt, không cần nghĩ cũng biết.
Là cậu ta đánh thức tôi dậy.
“Mọi chuyện đã được giải quyết.”
Tuy toàn thân vẫn còn đau nhức, nhưng tôi có thể cảm nhận được cơ thể đã hồi phục.
Tôi vội vàng sờ lên tóc, tóc của tôi…
Sao vẫn còn thưa thớt thế này?!
Nhưng sờ lên da, đã khôi phục lại độ đàn hồi và sáng bóng ban đầu.
Răng cũng không còn lung lay nữa.
Mộc Đầu cười cười.
“Không sao, tóc sẽ mọc lại thôi.”
Nghe cậu ta nói chắc chắn như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-tuoi-tho/chuong-6.html.]
Tóc nhất định phải mọc lại nhé!
Chẳng mấy chốc, rất nhiều cảnh sát đến nhà.
Họ mang đi hài cốt và bố mẹ tôi.
Mẹ tôi lại trở về với dáng vẻ già nua.
Trước khi đi còn trừng mắt nhìn tôi.
Mộc Đầu nói với tôi, bố mẹ tôi thờ phụng tà thần thời cổ đại.
Dùng thân thể của tôi và chị gái tôi làm vật hiến tế cho tà thần.
Còn bọn họ thì đổi lấy tuổi thọ của chúng tôi.
Mộc Đầu vỗ vỗ đầu tôi.
“Chị gái cô để lại một luồng oán khí, vì bị tà thần áp chế nên bị nhốt trong căn phòng bí mật này.”
“Hai lần nguy hiểm vừa rồi, cũng là chị ấy đã giúp cô, nhưng yên tâm, linh hồn của chị ấy đã được sư phụ tôi đưa vào luân hồi rồi.”
12
Tôi cũng đi cùng cảnh sát để làm bản tường trình.
Khi đi ngang qua phòng thẩm vấn của mẹ tôi.
Mắt bà ta đỏ ngầu, lao về phía tôi.
Trợn mắt tức giận.
“Lâm Chiêu Chiêu! Đồ con gái bất hiếu, đồ vô lương tâm, mày phải hại c.h.ế.t mẹ mày mới hả dạ phải không?!”
“Rõ ràng mày c.h.ế.t rồi, tao có thể mang thai hai đứa con sinh đôi! Như vậy hai mươi năm sau, tao và bố mày đều có thể mượn tuổi thọ!”
“Đồ tiện nhân! Đồ con đĩ! Đồ vong ân bội nghĩa!”
Chưa nói xong, bà ta đã bị cảnh sát kéo đi.
Hóa ra bước tiếp theo của họ cũng đã được lên kế hoạch, nếu không có bài đăng đó.
Không biết sẽ có bao nhiêu người bị họ hại chết.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, khiến khóe mắt tôi cay cay.
Tết Nguyên Đán năm 21 tuổi, khiến tôi không bao giờ quên.
Mộc Đầu sợ tôi cô đơn, nên đã cầu xin sư phụ cậu ta đưa tôi đến đạo quán của họ để đón Tết.
Tôi hít hít mũi, nói với cậu ta.
“Cảm ơn cậu, nếu không có cậu, bây giờ có lẽ tôi cũng đã thành một bộ xương khô rồi.”
Mộc Đầu vừa ăn cơm lia lịa, vừa nói líu nhíu.
“Duyên phận thôi, đây chính là duyên phận, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi đến căn phòng bí mật thu thập t.h.i t.h.ể của chị gái tôi để hỏa táng.
Chôn cất vào nghĩa trang.
Bố mẹ tôi cũng bị kết án vì tội cố ý g.i.ế.c người.
Mộc Đầu nói với tôi, bố mẹ tôi sẽ không sống được bao lâu nữa.
Bọn họ thờ phụng tà thần, mặc dù tà thần đã bị sư phụ cậu ta phong ấn.
Nhưng bọn họ vẫn sẽ bị phản phệ.
Quả nhiên, một tháng sau, tôi được cảnh sát thông báo, bố mẹ tôi đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong tù.
Tôi cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay lại trường học.
Nhìn bức ảnh của chị gái trong quần áo, tôi cất nó vào vali.
Chị gái, chúng ta cùng đến trường nhé.
(Toàn văn hoàn)